Lâm Kim Thư nhìn Bạch Cẩm Sương, không hề thấy cách làm của Bạch Cấm Sương dở hơi.
Ngược lại cô ấy bình tĩnh hỏi: "Cậu định khi nào thì đi, mà cậu có biết đồ để ở đâu không? Nếu như gặp két sắt bảo mật, cậu định xử lý thế nào? Cậu đã tính đến những vấn đề này chưa?” Bạch Cẩm Sương thoáng ngây người, cô vừa mới nảy ra ý tưởng này chứ chưa nghĩ kỹ. Cô cảm thấy dù sao mình cũng đã sống trong biệt thự của nhà họ Bạch một thời gian dài.
Chỉ cần cô lấy cớ về nhà lấy đồ, người giúp việc cũng sẽ không để ý, cô muốn nhân lúc Bạch Cao Minh không có ở nhà lẻn vào phòng sách của ông ta để trộm thư. Tuy nhiên, nghe thấy lời Lâm Kim Thư nói, cô chợt muộn màng nhận ra rất có thể Bạch Cao Minh đã cất lá thư vào két sắt. Nhìn vẻ mặt của cô, Lâm Kim Thư biết cô vẫn chưa lên kế hoạch đầy đủ, chỉ mới có ý tưởng này mà thôi. Cô ấy bình tĩnh nói: "Tớ biết cậu đã hết cách, không biết làm sao nên mới phải đưa ra hạ sách này.
Tớ có thế giúp cậu mở khóa két sắt. Nhưng trước khi đi, chúng ta phải lên một kế hoạch hoàn chỉnh!” Bạch Cấm Sương đưa tay kéo tay Lâm Kim Thư: "Cảm ơn cậu đã không ngăn cản mà còn giúp tới” "Tớ biết đồ của mẹ quan trọng như thế nào đối với cậu!" Lâm Kim Thư bình tĩnh trả lời. Bạch Cẩm Sương nhìn cô ấy, võ cùng cảm động, có một người bạn hiểu rõ mình như vậy là đủ rồi.
Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, thà chủ động ra trận còn hơn hèn nhát bị Bạch Cao Minh uy hiếp.
Sau khi tan làm, Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư ăn qua loa rồi lái xe đến biệt thự nhà họ Bạch.
Sợ bị Bạch Cao Minh phát hiện ra manh mối nên họ đã lái xe của Lâm Kim Thư. Bạch Cẩm Sương đậu xe ở bãi đậu xe đối diện với biệt thự nhà họ Bạch rồi hai người nhìn Bạch Cao Minh và Lộ Vân Hương đi ra ngoài. Một lúc sau, Bạch Linh Lan cũng rời đi.
Cả hai xuống xe. Lâm Kim Thư có chút tò mò: "Sao cậu biết tối nay bọn họ sẽ ra ngoài?” Bạch Cẩm Sương nhìn cô ấy: "Tớ đã sống ở đây lâu như vậy thì làm sao lại không biết mỗi tối thứ sáu và thứ bảy trong biệt thự rất ít người cơ chứ! Giờ bọn họ sẽ đi dự các bữa tiệc khác nhau để mở rộng quan hệ!” Nói tới đây, Bạch Cẩm Sương cong môi mỉa mai: "Không chỉ vậy, nếu như đều ra ngoài, bọn họ sẽ không cho phép người giúp việc ở nhà vì sợ tay chân người giúp việc không sạch sẽ!” Lâm Kim Thư nhướng mày không nói gì. Bạch Cấm Sương vui mừng vì đã không vứt chìa khóa căn biệt thự nhà họ Bạch đi.
Hai người vào cửa rồi nhanh chóng lên lầu. Bạch Cẩm Sương đi thẳng vào phòng sách, Lâm Kim Thư vừa bước vào cửa đã đi thẳng đến két sắt. Bạch Cẩm Sương tìm kiếm ở chỗ giá sách. Cô đã tìm được một nửa giá sách mà phía Lâm Kim Thư vẫn chưa có động tĩnh gì.
Bạch Cẩm Sương thấy hơi lo lắng: "Lâm Kim Thư, có thế giải được mật mã không?” Lâm Kim Thư đang cúi đầu và liên tục di chuyển ngón tay.
Cô thản nhiên đáp mà không hề nhìn Bạch Cẩm Sương: "Được chứ! Sử dụng kích thước rãnh của núm số két sắt và phạm vi sai số cho phép của thiết kế sẽ làm giảm đáng kể số lượng tổ hợp có thể có, chương trình rô bốt do máy tính tớ tạo ra sẽ giảm bớt các tổ hợp mật khẩu từ một triệu xuống một nghìn, sau đó dùng chương trình chặn để ngăn cản còi báo động phát ra âm thanh.
Chúng ta có thể thử cách này, chỉ trong nửa tiếng là có thể mở được két sắt, cậu không cần lo lắng đâu!” Bạch Cấm Sương hoàn toàn nghe không hiểu lời Lâm Kim Thư nói, nhưng cô tin tưởng vào khả năng của Lâm Kim Thư trong lĩnh vực này.
Bạch Cẩm Sương cũng tăng tốc độ tìm kiếm, cô lục tung trên giá sách, lật từng quyển sách mà vẫn không tìm thấy bóng dáng của phong thư đâu. Ngay cả ngăn kéo bên cạnh bàn đọc sách của Bạch Cao Minh cũng bị cô mở ra một cách thô bạo, nhưng bên trong không có gì cả.
Bạch Cẩm Sương tìm hoài không thấy nên trong lòng có chút thất vọng. Lúc này, Lâm Kim Thư đột nhiên nói: "Mở rôi!” Nghe kỹ thì sẽ thấy trong giọng nói trong trẻo của Lâm Kim Thư có xen lẫn sự mừng rỡ. Bạch Cẩm Sương bước nhanh đến, vui mừng mở két sắt của Bạch Cao Minh ra. Trong két sắt, ngoài một số hợp đồng, giấy tờ quan trọng thì còn có vài xấp tiền mặt.
Ở ngăn trên cùng có để một phong thư, trên phong thư có viết tên người nhận là Cẩm Sương. Bạch Cẩm Sương lập tức lấy ra phong thư, thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng tìm được rồi!” Lâm Kim Thư cũng thở phào, cuối cùng cũng không uổng công! Lâm Kim Thư đứng dậy, thu dọn đồ đạc định rời đi. Bạch Cẩm Sương nói: "Lâm Kim Thư, chờ một chút!” Cô nhét phong bì vào túi, nhanh chóng lấy tài liệu và hợp đồng của Bạch Cao Minh ra, bình tĩnh mở camera điện thoại lên rồi chụp nhanh mấy tấm.
Lâm Kim Thư bình tĩnh đứng bên cạnh cô, không mở miệng ngăn cản. Suy cho cùng Bạch Cao Minh đã giở mọi mánh khóe để đe dọa Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương thực sự nên nắm trong tay một thứ gì đó có thể gây khó dễ cho ông ta.
Nếu không sẽ bị ông ta uy hiếp không thôi. Bạch Cẩm Sương vừa mở một bản tài liệu mới ra đã nghe thấy tiếng mở cửa rõ ràng truyền từ dưới lầu tới. Toàn thân Bạch Cẩm Sương cứng đờ.