**********
Triệu Văn Vương tiếp tục nói: “Tôi còn tra ra được, cô Bạch có một đứa con trai năm tuổi tên là Tần Minh Huyền, nếu như tôi đoán không sai thì nó có thể là đứa nhỏ năm đó!”
Tần Minh Huyền! Mặc Tu Nhân đột nhiên liền bậc dậy, Tần Minh Huyền, Bạch Cẩm Sương vì sao lại đặt tên cho thằng bé như vậy?
Nếu cô ấy thực sự quên những gì đã xảy ra trước đó, làm thế nào cô ấy có thể đặt cho thằng bé cái tên này chứ!
Mặc Tu Nhân nắm chặt chiếc điện thoại di động, Bạch Cẩm Sương...sao cô dám làm vậy chứ!
Cô biến mất dạng sáu năm, mà giờ còn dám tiếp tục lừa gạt tôi!
Cảnh Hạo Đông nhìn thấy Mặc Tu Nhân đột nhiên đứng dậy, có chút lo lắng hỏi: “Tu Nhân...cậu không sao chứ?”
Ánh mắt Mặc Tu Nhân có chút đỏ, hơi thở trầm xuống nói: “Tiếp tục đi!”
Triệu Văn Vương ở đầu dây bên kia cũng cảm giác được Mặc Tu Nhân có chút không bình thường, anh ta có chút lo lắng hỏi: “Tổng giám đốc Mặc...anh vẫn ổn chứ?”
“Nói!” Giọng nói Mặc Tu Nhân trầm xuống.
Triệu Văn Vương bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục nói: “Sáu năm nay cô Bạch đều ở nước Z sống rất thầm lặng, không tra được tin tức nào khác ngoài tin về sự tồn tại của đứa nhỏ và địa chỉ nơi ở hiện tại của cô ấy!”
“Gửi địa chỉ của cô ấy cho tôi!” Mặc Tu Nhân trầm giọng nói xong, liền ngồi xuống sô pha rồi cúp điện thoại.
Cảnh Hạo Đông nhìn anh nhắm mắt lại, lồng ngực còn đang phập phồng, tâm tình rất là không tốt, anh ta cảm thấy vô cùng lo lắng, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào.
Tiếng chuông tin nhắn của Mặc Tu Nhân vang lên, hẳn là Triệu Văn Vương đã gửi địa chỉ đó tới rồi.
Cảnh Hạo Đông không nghe được lời Triệu Văn Vương nói trong điện thoại, chỉ có thể căn cứ vào cảm xúc của Mặc Tu Nhân, sau đó suy đoán sâu xa một chút, cậu ta có lẽ là bảo Triệu Văn Vương đi điều tra chuyện gì đó.
Anh ta do dự nhiều lần, sau đó không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Tu Nhân, cậu không sao chứ?”
Mặc Tu Nhân một lát sau mới mở mắt ra, ánh mắt anh trầm xuống khiến người ta kinh hãi, anh nói: “Đi thôi, cậu về nhà sớm chút!”
Cảnh Hạo Đông nhìn anh như vậy, trong lòng càng thêm lo lắng hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
Đôi mắt Mặc Tu Nhân lóe lên: “Tớ đi ra ngoài loanh quanh một chút!”
“Tớ đi với cậu nhé!” Cảnh Hạo Đông hoàn toàn không suy nghĩ nhiều và đưa ra ý kiến!
Mặc Tu Nhân nhìn nhìn anh ta, một lát sau lắc đầu nói: “Không cần đâu!” Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Cảnh Hạo Đông lấy hết can đảm hiếm có của mình nhìn anh mà nói: “Được thôi, vậy tớ không đi với cậu cũng được, cậu phải nói cho tớ biết, cậu đã bảo Triệu Văn Vương tra cái gì vậy, vừa rồi tại sao cậu lại mất khống chế cảm xúc như vậy. Tu Nhân à, tớ có thể thấy được là cảm xúc tối nay của cậu có chút thất thường, chắc chắn là có chuyện gì xảy ra rồi, chúng ta từ nhỏ đã quen biết nhau, tớ thật sự không nghĩ ra được gì, ngoại trừ...ngoại trừ chuyện của Bạch Cẩm Sương, cậu không phải đã không tiếp tục tìm kiếm cô ấy rồi sao, tại sao bây giờ phải điều tra tiếp chứ!”
Mặc dù hiện giờ, Cảnh Hạo Đông cùng Lâm Kim Thư đã là một cặp, mà Lâm Kim Thư lại rất bảo vệ Bạch Cẩm Sương, nhưng trong lòng Cảnh Hạo Đông vẫn luôn oán trách Bạch Cẩm Sương.
Nếu như không phải vì Bạch Cẩm Sương, người anh em của anh bây giờ làm sao có thể biến thành bộ dáng như người mất hồn thế này.
Thế nhưng, Lâm Kim Thư luôn cảm thấy rằng Bạch Cẩm Sương có nỗi khổ tâm riêng nào đó, Cảnh Hạo Đông thật sự không hiểu nỗi khổ tâm đó là gì mà không thể nói ra chứ, sao cứ nhất định phải tra tấn Mặc Tu Nhân như vậy.
Tần Vô Đoan đã chết, người chết không thể sống lại được, mọi người chẳng lẽ không thể để cho người sống có thể sống một cuộc sống tốt hơn sao?
Cảnh Hạo Đông nghĩ đến những chuyện này, trong lòng liền có chút phẫn nộ cùng những uất ức không nói nên lời.
Mặc Tu Nhân nhìn Cảnh Hạo Đông cảm xúc có chút kích động, rõ ràng cậu ta có chút tức giận rồi, con mắt anh lóe lên nói: “Tớ không có tiếp tục tìm cô ấy!”
“Vậy cậu có dám nói, tối nay người mà cậu muốn Triệu Văn Vương đi điều tra, không phải cô ấy không?” Cảnh Hạo Đông trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân, giống như là nếu không biết hết được sự tình sẽ không bỏ qua chuyện này.
Chỉ tiếc là, điều mà Mặc Tu Nhân không muốn nói, thì thế nào cũng không nói ra.
Anh bình tĩnh nhìn Cảnh Hạo Đông nói: “Hạo Đông, về nhà cùng với Lâm Kim Thư đi, có một số việc, tớ muốn giải quyết một mình, nếu đến lúc tớ không chống đỡ nổi nữa thì tớ sẽ nói cho cậu biết!”
Cảnh Hạo Đông bất đắc dĩ thở dài trong lòng, cuối cùng lắc đầu nói: “Quên đi, tớ coi như đã nhìn ra, trên thế giới này, ngoại trừ người con gái kia, ai cậu cũng không quan tâm! Tớ về nhà đây, nếu cậu muốn uống rượu, tốt hơn là tìm tớ ra ngoài cùng, có tớ ở đó thì sẽ ngăn cản được cậu uống, nếu không cậu sẽ uống đến chết luôn mất!”
Bước chân Mặc Tu Nhân dừng lại một chút, anh nhìn thoáng qua Cảnh Hạo Đông, giọng điệu nghiêm túc hiếm gặp nói: “Sẽ không có chuyện vậy đâu!”
Bạch Cẩm Sương đã trở về rồi, cho dù là cô ấy giả vờ không biết anh là ai, thì anh cũng không dễ dàng đẩy bản thân vào chỗ chết như vậy đâu!
...
Sau khi Cảnh Hạo Đông và Mặc Tu Nhân tạm biệt nhau, anh liền về nhà. Mặc Tu Nhân lái xe chạy đến số một Hương Uyển, anh đứng yên trước cửa rồi lẳng lặng nhìn hồi lâu, cuối cùng đi lên xe.
Từ khi Bạch Cẩm Sương biến mất, anh đã bị suy sụp một thời gian, sau đó lại tiếp tục đi làm, nhưng anh đã không sống ở chỗ này nữa, vì ở đây có quá nhiều hồi ức ngọt ngào trong quá khứ, trong mấy năm Bạch Cẩm Sương biến mất, những ký ức ấy cứ lặp đi lặp lại tra tấn anh khiến cho anh sống không bằng chết.
Mặc Tu Nhân lên xe chạy về phía thành phố.
Rõ ràng là anh không hề muốn đi đến cái địa chỉ mà Triệu Văn Vương đã gửi tới, nhưng kết quả là khi chiếc xe dừng hẳn lại, tiểu khu đó đã ở trước mặt anh rồi.
Xe dừng ở dưới lầu tòa nhà Bạch Cẩm Sương ở, anh tựa người vào cửa xe và ngẩng đầu nhìn lên thấy cửa sổ tối đen, anh nhịn không được lấy một điếu thuốc ra, giống như để giết thời gian vậy, hút hết điều đến điều khác...
Ánh sáng tỏa ra từ đầu điều thuốc, rồi anh nghĩ đến nếu cô ấy vẫn giả vờ không quen biết anh, còn anh cũng không đi tìm cô ấy, thì cô ấy sẽ làm gì tiếp theo chứ?
Ngày hôm sau Bạch Cẩm Sương dậy sớm, sau khi ăn cơm xong, liền đưa Tần Minh Huyền đến trường mẫu giáo.
Kết quả là, khi xuống cầu thang, thì thấy dì quét sân đang lẩm bẩm: “Là ai vậy chứ, thiếu đạo đức vừa thôi, mới sáng sớm đã ném tàn thuốc ra đây nhiều như vậy!”
Lúc Bạch Cẩm Sương đi tới bên cạnh chiếc xe, nghe được lời này, thì nhìn thoáng qua bên kia một chút.
Nhưng mà, chút chuyện nhỏ này, cô cũng không để ý.
Bạch Cẩm Sương đưa Tần Minh Huyền đến trường mẫu giáo rồi đi đến phòng làm việc.
Ngay sau khi cô đến chỗ làm, cô nghe Anne báo cáo: “Người phụ trách của Trang sức đá quý Hoàng Thụy và Trang sức đá quý Thanh Sương đều hẹn chiều nay đến đây để thảo luận chi tiết khi hợp tác!”
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Hai công ty này đã thương lượng với nhau từ trước rồi sao?”
Nếu không, sao hôm qua cùng nhau đến, hôm nay lại hẹn cùng một thời gian chứ? Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Annie nhún vai: “Tôi không biết!”
Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lóe lên: “Bên Trang sức đá quý Hoàng Thụy kia, không phải muốn nói chuyện hợp tác trước đó rồi cho chúng ta một lời giải thích sao?”
Annie nghĩ về cuộc trò chuyện trước đó với Hoàng Thụy, nói: “Họ giải thích là do một trợ lý nhỏ bên họ muốn giành chiến thắng, nên đã mạo danh nhà thiết kế để nói chuyện với chị, mà khi đó nhà thiết kế đó của họ bị đau bụng, đang trong phòng vệ sinh, sau khi họ biết điều này, đã tiến hành trừng phạt nghiêm khắc người trợ lý thiết kế đó, họ hy vọng chúng ta có thể hài lòng với cách giải quyết này, và họ đã nói trên điện thoại điều này lỗi là bên họ, nếu chúng ta có ý hợp tác thì họ có thể nhượng bộ một vài điều!”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương khẽ thay đổi nói: “Vậy sao? Vậy thì tôi sẽ chờ đợi và xem họ sẽ nhượng bộ như thế nào!”
Tại Trang sức đá quý Hoàng Thụy. Buổi sáng khi đi làm, Dư Thiên Thanh chọn những đoạn đường nào có đông người qua lại để đi, vì cô ta sợ lại xảy ra chuyện như ngày hôm qua.
Khi cô ta đến công ty thì đã trễ giờ làm mất rồi.
Vân Yến nhìn thấy cô ta, cười tủm tỉm nhìn qua, coi như đối với chuyện chiều hôm qua hoàn toàn không biết gì cá.
Thế nhưng, Dư Thiên Thanh có thể biết được, chuyện chiều hôm qua là có liên quan đến Vân Yến, Vân Yến đang muốn giáo huấn mình!
Lúc cô sắp đi tới chỗ ngồi của mình, Vân Yến đột nhiên bưng ly đứng dậy.