Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 656: Chương 656: Tại sao lại chột dạ




**********

Chương 659: Tại sao lại chột dạ

Mặc Tu Nhân nhướng mày, tiếp tục gọi cho cô nhưng Bạch Cẩm Sương lại tiếp tục cúp máy.

Sau một lúc, Mặc Tu Nhân đã gửi một tin nhắn wechat cho cô.

Mặc Tu Nhân: Bạch Cẩm Sương, sao em không trả lời cuộc gọi của anh?

Bạch Cẩm Sương liếc nhìn tin nhắn, nhưng không đáp lai.

Mặc Tu Nhân: Anh gọi điện là muốn nói với em một câu rằng anh đang ở cùng với Tần Minh Huyền, sợ em lo lắng nên anh gọi nhưng mà em lại không nhấc máy!

Bạch Cẩm Sương không muốn nói chuyện với Mặc Tu Nhân, nhưng anh vẫn tiếp tục gọi và gửi tin nhắn. Ngay khi Bạch Cẩm Sương đi đến bãi đậu xe, cô thấy Mặc Tu Nhân đang gửi lại một tin nhắn. Cô cầm điện thoại di động của mình và định phát điên lên thì nhìn thấy tin nhắn của anh.

Bạch Cẩm Sương bước chân cứng đờ, nét mặt cũng biến đổi không ít.

Lo lắng cả ngày xong thì nhận được tin anh ta đã đón Bông Vải

Thảo nào giáo viên nói rằng Bông Vải quen biết đối phương, nhưng không phải quen biết đơn thuần, Mặc Tu Nhân cứu Bông Vải một lần, đã khiến Bông Vải tuyệt đối tin tưởng anh.

Đàm Phi Vũ mở cửa xe, thấy Bạch Cẩm Sương không có phản ứng, không khỏi nhướn mày: “Cẩm Sương, chị sao vậy?” Bạch Cẩm Sương ngước mắt liếc nhìn cậu ta một cái: “Không sao, tìm thấy Bông Vải rồi, bây giờ chị đi đón thắng bé, em về trước đi. Chị đi đón Bông Vải với cả còn chuyện khác phải làm nữa.”

Bạch Cẩm Sương nói xong liền cầm điện thoại di động đi ra ngoài gọi taxi.

Đàm Phi Vũ nhìn theo bóng lưng của cô, không khỏi nắm chặt cửa xe. Bạch Cẩm Sương ra khỏi bãi đậu xe và gọi điện cho Annie để cô ấy không cần kiểm tra nữa, sau đó cô gửi một tin nhắn cho Mặc Tu Nhân.

Bạch Cẩm Sương: Tổng giám đốc Mặc, cho hỏi, anh đã đưa Bông Vải đi đâu?

Mặc Tu Nhân gửi cho cô một địa điểm, Bạch Cẩm Sương đến lấy xe, cô đi đến địa chỉ được gửi và đi đến một trung tâm mua sắm gần trường mẫu giáo của Tần Minh Huyền ở đó.

Cô đi đến trung tâm mua sắm và tìm nhà hàng, vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân và Trần Minh Huyền bên cửa sổ.

Tần Minh Huyền đứng dậy và vẫy tay thích thú khi nhìn thấy mẹ: “Mẹ ơi, con ở đây!”

Bạch Cẩm Sương gương mặt không cảm xúc bước tới

Mặc Tu Nhân nở một nụ cười: “Bạch Cẩm Sương, cô đến sớm vậy?”

Bạch Cẩm Sương liếc anh một cái: “Nếu tôi không nhanh, sợ rằng con trai của tôi đã bị bắt cóc!” Mặc Tu Nhân: “...”

Anh đưa tay sờ chóp mũi, khẽ họ một tiếng: “Không nghiêm trọng như vậy!”

Bạch Cẩm Sương vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng: “Không nghiêm trọng sao? Tổng giám đốc Mặc, nếu con trai của anh bị bị bắt cóc, anh có thể yên tâm không?”

Tần Minh Huyền cũng ngẩn ra, cảm thấy mọi chuyện có chút khác xa với những gì mình nghĩ, mẹ rõ ràng đang rất tức giận.

Cậu bé rụt rè nhìn Bạch Cẩm Sương, muốn vươn tay kéo Bạch Cẩm Sương lại.

Bạch Cẩm Sương né cánh tay của cậu bé, nói: “Thần Minh Huyền, con hôm nay nói rõ cho mẹ biết, chẳng lẽ sau này có người đưa con đi, con sẽ tùy tiện đi với người ta sao?”

Tần Minh Huyền có chút đáng thương: “Mẹ, không phải như thế đâu!” “Không phải như vậy, vậy con nói cho mẹ biết là như thế nào, con có biết rằng, khi nghe tin con bị bắt đi, mẹ gần như phát điên rồi không!” Giọng điệu của Bạch Cẩm Sương cổ đè nén sự tức giận.

Cô sợ làm cho Tần Minh Huyền sợ hãi, nhưng khi nghĩ đến chuyện này có thể xảy ra nữa, cô lại càng lo lắng và tức giận. . Truyện Xuyên Không

Mặc Tu Nhân không ngờ rằng Bạch Cẩm Sương lại tức giận như vậy, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cậu bé, anh không khỏi mềm lòng: “Bạch Cẩm Sương, cô đừng nói thằng bé như thế, là do tôi tự ý đưa thằng bé đi.”

Nghe vậy, Bạch Cẩm Sương quay đầu nhìn thẳng vào anh: “Vậy thì tại sao tổng giám đốc Mặc lại tự ý đưa con trai của tôi đi? Đây là con trai tôi, không phải con trai của anh!”

Bạch Cẩm Sương lời nói nghiêm khắc, thô bạo, Mặc Tu Nhân nghe được lời này, trong mắt hiện lên vẻ u buồn, giọng nói có chút giễu cợt: “Đúng vậy, Bông Vải là con của cô, không phải con của tôi! Haha...”

Bạch Cẩm Sương cau mày nhìn anh, không biết giọng điệu của Mặc Tu Nhân là có ý gì, lại nghe anh nói tiếp: “Nhưng mà, cho dù bây giờ nó không phải là con của tôi, tôi cũng không muốn thấy em nói như vậy với thằng bé. Tôi nghĩ, Bạch Cẩm Sương, cô cần phải hiểu rõ một chuyện, đó là tôi vừa đi ngang qua đã thấy các bạn cùng lớp của Tần Minh Huyền đều được bố mẹ đón, còn thằng bé cứ đứng một mình ở lối vào trường mẫu giáo. Dù sao trước đó tôi cũng đã cứu thằng bé rồi. Tôi cũng chịu không nổi khi thấy thằng bé một mình đợi ở đó nên tôi mới qua đón. Đương nhiên, tôi dẫn thằng bé đi ăn, sợ cô lo lắng nên liên hệ trực tiếp cho cô. Tôi không biết là cô rốt cuộc đang tức giận cái gì?”

Bạch Cẩm Sương cau mày khi nghe điều này, nhưng cơn tức giận trong lòng cô từ từ giảm xuống.

Annie cũng gọi điện liên lạc với cô, Mặc Tu Nhân cũng gọi điện cho cô, mất một lúc, vì bản thân cô vội vã, hấp tấp cho nên sau khi qua đây, không hỏi rõ mọi chuyện mà đã phát điên.

Như vậy, mọi chuyện đúng như Mặc Tu Nhân đã nói. Anh ấy đón Bông Vải trước và Annie đã đến sau anh. Cô ấy không đón được đứa trẻ nên cô ấy đã nhanh chóng gọi cho mình. Cô đang lo lắng thì Mặc Tu Nhân gọi điện cho cô. Suy cho cùng, Mặc Tu Nhân dường như không sai chỗ nào, còn có lòng tốt đón con giúp cô Nhớ đọ*c truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Bạch Cẩm Sương không kìm được. Cô mở miệng, có chút xấu hổ: “Tổng giám đốc Mặc, xin lỗi, vừa rồi tôi rất lo lắng, cho nên mới...”

Mặc Tu Nhân mỉm cười, dường như anh không hề cảm thấy tức giận: “Không sao, cô Bạch à, cô không cần xin lỗi.

Việc tôi hấp tấp đón thằng bé là lỗi của tôi!” Bạch Cẩm Sương vội vàng lắc đầu: “Không phải, là tôi hiểu lầm anh, anh đã kịp gọi điện cho tôi, anh chỉ là có lòng tốt giúp tôi đón thằng bé.

Mặc Tu Nhân nói: “Như vậy đi, không biết có phải tôi may mắn hay không, hôm nay tôi sẽ mời cô và thằng bé ăn một bữa. Đúng rồi, tôi với Bông Vải đã gọi món rồi đó, cô chọn thêm hai món nữa đi, cô xem có được không?”

Bạch Cẩm Sương đã hiểu lầm Mặc Tu Nhân, trong lòng cô đang hụt hẫng, cô không hề có ý khác, ngồi xuống và bắt đầu gọi món.

Vừa gọi xong, cô đã nghe thấy Mặc Tu Nhân hỏi: “Cẩm Sương, nếu tôi nhớ không lầm, trước khi tan sở, tôi có gọi điện thoại cho cô, cô nói rằng cô sẽ đến nhà của Tề Bạch Mai, đúng không?”

Bạch Cẩm Sương giật mình: “Cái này.”

Mặc Tu Nhân tiếp tục: “Nhưng, nhà của Tề Bạch Mai ở đây, cô không thể đến đó nhanh như vậy, bây giờ là giờ tan sở cao điểm, đường rất tắc...

Trong khi Mặc Tu Nhân nói, anh nhìn Bạch Cẩm

Sương đầy ẩn ý.

Bạch Cẩm Sương có chút ngượng ngùng: “Ừm...tôi tạm thời có chút khẩn trương nên không đi đến nhà Tề

Bạch Mai, nó ở gần phòng làm việc của tôi, cũng rất gần đây, cũng không tắc đường đâu!” “Ồ... Vậy à! Tôi còn tưởng.” Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương cười nhạt: “Tưởng cô cho anh tôi cây, đi hẹn hò với người khác nữa chứ.”

Bạch Cẩm Sương: “...”

Cũng không biết tại sao, cô nhìn Mặc Tu Nhân bằng ánh mắt này, giống như anh đã từng nhìn thấu cô, khiến cô có chút chột dạ.

Nhưng tại sao cô thấy chột dạ chứ? Cô nói với Đàm Phi Vũ, rõ ràng là Đàm Phi Vũ có chuyện muốn nói với cô mà!

Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Tổng giám đốc Mặc nghĩ nhiều rồi, tôi không phải là loại người như vậy?”

Mặc Tu Nhân cười: “Đúng vậy, tính cô như nào, cần gì phải nói ra.”

Bạch Cẩm Sương sắc mặt thay đổi, và cô luôn cảm thấy Mặc Tu Nhân dường như đang nói một cách mỉa mai.

Khi Tần Minh Huyền nhìn thấy Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân nói chuyện, dường như họ không còn tức giận nữa.

Cậu bé nhìn mẹ mình, duỗi tay áo của Bạch Cẩm Sương ra, nói nhỏ: “Mẹ, sau này con đi đâu, con sẽ liên lạc với mẹ đầu tiên. Mẹ đừng tức giận nữa nha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.