Bạch Cẩm Sương quay sang thấy người tới gần cô là Lam Hiểu Yên và bạn trai An Thiệu Huy của cô ta, không ngờ hai người này cũng được mời tới dự tiệc nhận người thân.
Ở phía trên, Tổng Đình Nguyên đang giới thiệu với mọi người rằng Tống Thúy Kiều chính là cô con gái thất lạc nhiều năm của ông ta.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày nhìn Lam Hiểu Yên, vẻ mặt khó tin xen lẫn ngờ vực nói: “Không phải Tống Thúy Kiều hai mươi tư tuổi rồi sao? Rõ ràng con gái của chú Tống mới hai mươi mốt tuổi!”.
Quan hệ giữa Lam Hiểu Yên và Tống Thúy Kiều tốt đẹp nên Lam Hiểu Yên đã sớm biết những việc này. Cô ta nói: “Vậy là cậu không biết rồi, Thúy Kiều lúc bé bởi vì thông minh, để được đi học sớm, tuổi của cậu ấy được sửa lớn hơn ba tuổi. Chính xác thì cậu ấy mới có hai mươi mốt tuổi thôi. Sao thế? Rất ngạc nhiên đúng không? Tớ thấy rất bình thường mà, cậu không nhìn ra Thúy Kiều còn rất trẻ ư?”.
Nói Tống Thúy Kiều còn rất trẻ quả thực không sai, Tổng Thúy Kiều thoạt nhìn là kiểu người an tĩnh, ngoan ngoãn và khéo léo. Cô ta lại có khuôn mặt trắng bóc, mịn màng như em bé. Ngẫm lại đúng là trẻ hơn hai mươi tư tuổi.
Trước đây Bạch Cẩm Sương đã từng cảm thấy Tổng Thúy Kiều trẻ hơn tuổi rất nhiều, nhưng cô không nghĩ tới sự tình bên trong lại là vậy.
Lam Hiểu Yên nghĩ đến lần trước cô ta bị Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương làm mất mặt trong lòng liền cảm thấy khó chịu. Nhưng có Mặc Tu Nhân ở đây, cô ta không dám trắng trợn bắt nạt Bạch Cẩm Sương, chỉ có thể đắc ý hừ một tiếng, cứ như thể cô ta mới là con gái của Tổng Đình Nguyên.
Bạch Cẩm Sương cũng lười để ý đến cô ta, nhìn thấy thái độ của Bạch Cẩm Sương như vậy, Lam Hiểu Yên cũng không dám ở trước mặt Mặc Tu Nhân làm gì quá trớn. Sau cùng cô ta kiêu ngạo ưỡn người kéo theo An Thiệu Huy rời đi.
Bạch Cẩm Sương chăm chú nhìn Tổng Thúy Kiều ở phía trên, càng nhìn cô càng thấy hoảng hốt. Cô thật sự không thể ngờ Tống Thúy Kiều lại chính là con gái của Tổng Đình Nguyên. Trước đây thời đại học, có người từng nói trông cô và Tống Thúy Kiều có điểm giống nhau.
Điểm giống nhau ở đây không phải là nhìn một cái là nhìn ra được, mà là trong khoảnh khắc lơ đãng nào đó khiến người ta cảm thấy hai người họ rất giống nhau.
Hơn nữa Tổng Đình Nguyên nói cô rất giống Đỗ Yến Oanh lúc trẻ. Nói như vậy, Tống Thúy Kiều là con gái của Tổng Đình Nguyên xem ra cũng không có gì kì quái.
Ngoài ra, Bạch Cẩm Sương còn nhớ Tống Thúy Kiều trước kia là con nuôi, sau khi trong nhà có thêm em trai thì cả nhà đều nuông chiều em trai, thường xuyên bắt nạt cô. Lúc học đại học, cô ta rất ít khi về nhà, có những lúc phải đi làm thêm ở bên ngoài.
Bạch Cẩm Sương cứ thế thẩn thơ nghĩ đến rất nhiều chuyện. Cô cảm thấy lần này Tống Thúy Kiều quả thực đã rất may mắn, cuối cùng cũng tìm được bố mẹ ruột, không cần phải chịu thiệt thòi bên ngoài nữa.
Mặc Tu Nhân ở bên cạnh nhìn thấy sự ao ước lại có chút ghen tị trong mắt Bạch Cẩm Sương, anh liền ôm lấy eo cô, thủ thỉ bên tai cô: “Bảo bối không cần phải ghen tị với người ta, anh sẽ ở bên cạnh em mãi mãi.”
Bạch Cẩm Sương nghe xong nở nụ cười hạnh phúc.
Ở một góc trong phòng khác, xung quanh không một bóng người. Tổng Chí Nam quan sát khuôn mặt tươi cười của Tổng Đình Nguyên và Tống Thúy Kiều nhu thuận, an tĩnh bên cạnh, lát sau mở miệng nói: “Tổng Thúy Kiều hơn nhiều tuổi như vậy, sẽ không bị chú của tôi phát hiện ra chứ?”
Viên Khánh Đông lắc đầu, nói chắc nịch: “Với quá trình phức tạp như vậy sẽ không bị phát hiện đâu. Nào là đi học sớm, tuổi trên hộ khẩu cũng lớn hơn vài tuổi, như vậy càng khiến cho người khác tin tưởng. Quá đơn giản sẽ khiến người ta hoài nghi. Dù sao thì anh đã động tay vào xét nghiệm giám định người thân của Tổng Đình Nguyên rồi. Một người nói thì không dám chắc nhưng nếu nhà nhà đều công nhận Tống Thúy Kiều và Tổng Đình Nguyên là quan hệ bố con thì không lẽ ông ta còn hoài nghi? Hơn nữa sỡ dĩ dùng đến Tống Thúy Kiều là vì trông cô ta rất trẻ, người cũng nhỏ nhắn lại là cô nhi, ngoại hình có chút giống thơm của em. Người như vậy không dễ tìm đâu, em nên cảm thấy may mắn!”
Trong lòng Tống Chỉ Nam vẫn có chút bất an: “Lỡ như sau này cô ta không muốn chịu sự kiểm soát của em nữa thì phải làm sao?”
Viên Khánh Đông nói một câu chắc như đinh đóng cột: “Vạch trần thân phận của cô ta!”.
“Vậy thì cô ta cũng sẽ tiết lộ hết sự tình!” Tống Chỉ Nam nhíu mày lo lắng không thôi.
Viên Khánh Đông đưa tay ra đè chặt bả vai Tống Chí Nam, trấn an cô ta: “Đừng suy nghĩ quá nhiều như vậy. Cô ta được hưởng vinh hoa phú quý thì sẽ không dễ dàng từ bỏ, cá chết lưới rách với em đâu. Sau này em đừng nhắc đến chuyện này nữa, kẻo tại vách mạch dừng!”.
Lời nói của Viên Khánh Đông như tiếp thêm động lực và sự tin tưởng cho Tổng Chí Nam, cô ta gật đầu: “Em hiểu rồi!”
Những lời Tổng Chỉ Nam nói trước đó nghe ra sự sợ hãi, nhưng nếu như cô ta đã làm đến bước này thì chỉ có thể đâm lao theo lao mà thôi. Cô ta còn rất nhiều kế hoạch chưa thực hiện thế nên sẽ không để chút ít nỗi lo này ảnh hưởng đến tinh thần hiện tại.
Tổng Đình Nguyên đã giới thiệu xong con gái của ông ta với mọi người, tiếp theo ông ta đưa Tống Thúy Kiều đi gặp mặt vài người thân chú bác. Cập nhật truyện nhanh tại ++ trumtruye n.ne t ++
Với tư cách là con gái nuôi của Tổng Đình Nguyên, đáng lẽ trong dịp này Tống Ngọc Tiên nên giúp đỡ phần nào, ít nhất cũng nên theo sau Tống Đình Nguyên giới thiệu em gái với những người khác. Thế nhưng cô ta không hề bận tâm.
Tối nay cô ta trốn trong một góc nhìn người thân tụ họp và khách khứa với đôi mắt ảm đạm xen lẫn nỗi sợ hãi. Hôm nay ở trước mặt Mặc Tố Nhiên, Tần Vô Đoan đã hạ quyết tâm cắt đứt hôn ước của bọn họ. Vì chuyện này mà trog lòng cô ta khó chịu đến cực điểm. Chưa hết, điều khiến cho cô ta sụp đổ tuyệt vọng hơn cả chính là lúc này, cô ta còn bị Quý Thanh Bình và Ngụy Tuyết Hoa uy hiếp.
Tổng Ngọc Tiên không dám bước ra đứng trước mặt mọi người, cô ta sợ Ngụy Tuyết Hoa sẽ giống như một người đàn bà gớm ghiếc đột nhiên lao ra, chỉ vào mặt cô ta và nói cô ta chính là con gái của bà ta.
Nếu việc này xảy ra, cứ cho là cô ta vẫn còn là con nuôi của nhà họ Tổng thì sau này cũng sẽ khó mà sống yên ổn trên đất Minh Thành này. Lúc đó cô ta sẽ bị tất cả mọi người cười nhạo.
Tiệc tối đã qua được nửa thời gian, mặc dù chưa thấy bóng dáng của Ngụy Tuyết Hoa và Quý Thanh Bình nhưng Tống Ngọc Tiên vẫn chưa dám đi lại tự nhiên.
Ở một góc khác, Tổng Đình Nguyên dẫn Tống Thúy Kiều đến trước mặt Bạch Cẩm Sương rồi nói: “Nhà thiết kế Bạch, cảm ơn hôm nay cháu đã giành thời gian qua đây”
Ấn tượng của Tổng Đình Nguyên với Bạch Cẩm Sương vô cùng tốt, khi nói với Bạch Cẩm Sương, thái độ của ông ta rất thoải mái, vui vẻ, giọng điệu ôn hòa.
Bạch Cẩm Sương gật đầu nhẹ rồi đáp: “Ông Tống đã có lời mời, vừa khéo cháu cũng rảnh nên liền qua đây. Hơn nữa, nhà họ Tống lại có mối giao hảo với nhà họ Mặc từ trước, Tu Nhân cũng muốn đến đây nên chúng cháu cùng nhau đến!”.
Tổng Đình Nguyên bật cười, có thể thấy tâm trạng của ông ta rất tốt. Ông ta nói với Tống Thúy Kiều: “Đúng rồi Thúy Kiều, bố giới thiệu với con một chút, đây là Bạch Cẩm Sương, là một nhà thiết kế trang sức mà bố đánh giá cao, cô Bạch rất có thiên phú thiết kế”
Tổng Thúy Kiều chỉ là bị Tống Chỉ Nam kiểm soát đổi lại cô ta sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, cô ta nào biết thân phận của Bạch Cẩm Sương.
Tống Thúy Kiều mím môi nói: “Bố, con biết cô ấy, cô ấy là bạn học đại học hơn nữa còn ở chung kí túc xá với con”
Tống Đình Nguyên nghe xong không khỏi giật mình hoảng hốt: “Con quen biết Bạch Cẩm Sương?”
Tổng Thúy Kiều gật đầu, Bạch Cẩm Sương thấy vậy cười nói: “Chúng cháu ở cùng kí túc xá đại học bốn năm liền cũng coi như một loại duyên phận ạ!”.
Tổng Đình Nguyên gật đầu cười cười đáp: “Quả thực là một loại duyên phận, nói ra thì cô Bạch đúng là phúc tinh của tôi. Nói thật lòng, nếu không phải khoảng thời gian trước trông thấy cô có điểm giống với Yến Oanh thì tôi đã từ bỏ việc tìm kiếm rồi. Nào có thể nhanh chóng tìm ra con gái tôi như bây giờ chứ”
Bạch Cẩm Sương chỉ cười cười không nói gì. Mặc Tu Nhân lúc này mới lên tiếng: “Chú Tống, chúc mừng chú tìm được thiên kim. Thật không uổng công chú lao tâm khổ tứ tìm kiếm bao năm nay”
Tổng Đình Nguyên bật cười đang định lên tiếng thì bỗng một người phục vụ bưng rượu vang đỏ loạng choạng bổ nhào về phía Mặc Tu Nhân. Mặc Tu Nhân nhanh chóng kéo Bạch Cẩm Sương tránh ra, kết quả là ly rượu đỏ đổ trúng áo của anh, bộ vest đen ướt đẫm một mảng, áo sơ mi trắng bên trong loang lổ từng mảng màu hồng.
Sắc mặt của Tổng Đình Nguyên lập tức trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Làm việc kiểu gì vậy?”
Người phục vụ méo mặt dường như sắp khóc đến nơi, vội vàng nói: “Ông Tống, tôi không cố ý!”
Bạch Cẩm Sương không muốn bởi vì một chuyện nhỏ nhặt mà làm náo loạn buổi tiệc nhận người thân của Tổng Đình Nguyên, nên lập tức nói để phục vụ: “Ông Tống, Tu Nhân có mang theo bộ khác để dự bị, cháu gọi người đưa cho anh ấy thay là được, để phục vụ đi nghỉ ngơi chút a!”