**********
Chương 975: Tạo nên giá trị
Bạch Cẩm Sương nhướn mày nhìn Mặc Tu Nhân: “Hơn nữa, chỉ cần anh đủ giỏi thì mới có thể lọt vào vòng xuất sắc được và có thể nói chuyện với họ một cách bình đẳng. Nếu không, anh chỗ nào cũng không đúng, anh dựa vào đầu mà yêu cầu người khác phải đối xử bình đẳng với mình chứ? Nếu anh không nỗ lực làm việc, không đủ ưu tú, thì do dù là người khác thực sự coi thường anh thì anh cũng không thể nào nói lại được họ cả. Sống trên đời, ai cũng đều muốn tạo ra giá trị cho bản thân mình, nếu không, thì sự tồn tại của mình trên đời còn có ý nghĩa gì nữa?”
Mặc Tu Nhân im lặng một lúc, sau đó khẽ thở dài: “Em đã dạy cho anh một bài học!”
Tuy rằng bài học lần này, anh cũng nghĩ như cô!
Bạch Cẩm Sương cười: “Không phải là em dạy anh, mà là em chỉ nói cho anh biết những tâm tư trong lòng em, suy nghĩ của bản thân mình. Em muốn trở thành một người có tình có nghĩa, đây chính là điểm sáng của bản thân em. Nếu anh dám nói anh thích em ngay từ lúc đầu thì làm gì có lý do này?”
Mặc Tu Nhân không nhịn được đưa tay ra xoa xoa tóc của Bạch Cẩm Sương, thành thật mà nói với cô: “Em nói đúng. Em xuất sắc như vậy, quả thực đó chính là lý do thu hút anh. Suy cho cùng, đây chính là biểu hiện của người mang sự hấp dẫn, quyến rũ. Lần đầu tiên anh gặp em, anh không nói về việc anh có tình cảm với em, chỉ đơn giản là muốn tìm một người kết hôn mà thôi.
Nhưng sau đó...em giống như chiếc kính vạn hoa, luôn làm anh ngạc nhiên, tò mò và thích thú. Năng lực cá nhân của em, tất cả khả năng của em đều khiến anh khâm mộ, phải nhìn bằng con mắt khác, khiến anh từng bước từng bước gục ngã. Anh không phủ nhận rằng nếu em không ưu tú như vậy, cái gì cũng không biết làm, chỉ là một bình hoa di động mà thôi, có thể anh sẽ không thích em.
Anh thích tất cả mọi thứ về em, năng lực, sự thông minh, sự độc lập, tất cả đều thu hút anh. Nhưng, em yêu à, hiện tại anh đã lỡ thích em mất rồi, anh biết em là người như thế nào, cho dù em có không thông minh và độc lập nữa thì anh vẫn thích những cảm xúc mà em dành cho anh, điều này mãi mãi không thay đổi! Em hiểu không? Hơn nữa, hiện tại em đang mang thai hai đứa con của chúng mình, anh không muốn em phải cực khổ!”
Bạch Cẩm Sương không khỏi bật cười khi nghe được những lời này của Mặc Tu Nhân: “Vậy nên, em sẽ cẩn thận, quan tâm tới hai đứa nhỏ trong bụng mình. Anh chỉ là không yên tâm về em thôi, em nói nhiều như vậy, cũng chỉ là muốn nói cho anh biết rằng em muốn đi làm!”
Mặc Tu Nhân thở dài, nhìn Bạch Cẩm Sương dịu dàng, bất lực nói: “Vậy anh đưa đón em đi làm nhé!” Bạch Cẩm Sương chớp mắt: “Em không nỡ để anh chịu khổ!”
Mặc Tu Nhân mỉm cười, không khỏi vươn tay ôm đầu cô, hôn lên trán cô: “Chỉ cần em bình an vô sự, anh vất vả chút không sao!”
Trái tim của Bạch Cẩm Sương khẽ run lên, cô cảm thấy xúc động vô cùng. Cho dù là ở bên nhau nhưng Mặc Tu Nhân lúc nào cũng khiến cô cảm động như vậy.
Thật may mắn khi cô gặp được người đàn ông này và được ở bên cạnh anh.
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương, nghĩ ngợi rồi xoa tóc cô một cách trìu mến: “Đợi thêm một thời gian nữa, anh sẽ tặng em một bất ngờ!”
Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt: “Bất ngờ gì cơ?” Mặc Tu Nhân ánh mắt lóe lên: “Tới lúc đó em sẽ biết!” Thấy anh không muốn nói thêm, Bạch Cẩm Sương cũng thôi, không tiếp tục chất vấn.
Về phía Bạch Cẩm Sương, sau khi đi làm, vì công việc dồn dập mấy ngày nay nên cô trở nên bận rộn hơn so với trước kia.
Khi Mặc Tu Nhân đến công ty, anh lập tức gọi cho thư ký của mình là Lâm Tử Hy, đến văn phòng của mình. Bởi vì trước đó, Triệu Văn Vương có nói rằng Lâm Tử Hy rất có kinh nghiệm trong việc tổ chức đám cưới. Anh nhờ cô lên kế hoạch, chuẩn bị cho đám cưới của mình với Bạch Cẩm Sương, anh định gây bất ngờ cho cô.
Nhưng hiện tại Bạch Cẩm Sương đang mang thai, một tháng nữa thì thai nhi mới bắt đầu ổn định trở lại. Từ ba tháng đến bốn tháng, thai nhi ổn định và cũng không bị lộ rõ bụng bầu. Đây chính là thời điểm thích hợp để tổ chức hôn lễ.
Lâm Tử Hy mặc một bộ vest nghiệp vụ màu xanh đậm, dáng người chỉnh tề, cô ta bước vào văn phòng của tổng giám đốc với thái độ không khiêm tốn mà cũng không hống hách: “Tổng giám đốc Mặc, anh tìm tôi à?”
Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô ta một cái: “Cô mau lên kế hoạch giúp tôi, tôi muốn giữa tháng sau tổ chức hôn lễ!”
Lâm Tử Hy hơi ngạc nhiên, trước đây, Mặc Tu Nhân không bao giờ nói như vậy, anh nói rằng bản thân phải chuẩn bị thật tốt, đám cưới phải thật đẹp và lộng lẫy. Điều quan trọng nhất là phải khiến nó thật ý nghĩa, anh còn nói cho ta biết những chuyện và những món đồ có ý nghĩa với anh và Bạch Cẩm Sương. Hy vọng rằng cô ta có thể sử dụng nó và lên kế hoạch đám cưới. Anh thật sự muốn tạo bất ngờ cho Bạch Cẩm Sương.
Không ngờ rằng, suy nghĩ của Mặc Tu Nhân lại thay đổi nhanh chóng như vậy và quả nhiên...đàn ông không thể dựa vào được!
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lâm Tử Hy.
Chỉ có điều, cho dù nghĩ như thế nào, cô ta cũng sẽ không làm trái mệnh lệnh của sếp, cô ta gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Mặc, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay lập tức!”
Mặc Tu Nhân nói: “Cô đợi đã, trong các đám cưới trước đây cô làm hình như có một cái giống như dạng sân khấu ấy, cô dâu ngồi trên cái đu dây rồi rơi từ trên xuống, sau đó bố cô dâu sẽ dẫn và gửi gắm cô con gái của mình cho tôi. Kế hoạch này giờ đã thay đổi! Không làm thế này được!”
Lâm Tử Hy nghe thấy kế hoạch của mình bị yêu cầu thay đổi, cô ta có chút khó hiểu: “Tại sao? Tổng giám đốc Mặc không muốn buổi lễ lộng lẫy và lãng mạn sao? Tôi cảm thấy cách đó không tệ, tổng giám đốc Mặc yêu cầu tôi đổi kế hoạch chắc chắn là có lý do!”
Đây là lần đầu tiên Mặc Tu Nhân gặp được một nhân viên ngang bướng như vậy, chỉ có điều cô ta có sự kiên trì. Điều đó cho thấy, cô ta rất coi trọng những chuyện lặt vặt này.
Nghĩ đến đây, Mặc Tu Nhân bình tĩnh nói: “Cô ấy đang mang thai, tôi không muốn cô ấy làm chuyện nguy hiểm như vậy!”
Lâm Tử Hy giật mình: “Vậy thì...cưới trước thì sao?” Cô ta đột nhiên cảm thấy suy nghĩ trước đó của mình dường như không đúng!
Mặc Tu Nhân cũng không giấu gì Lâm Tử Hy, bởi vì đám cưới vẫn còn một số việc cần cô ta lên kế hoạch và điều phối. Anh nói: “Giữa tháng sau là cái thai được 3 tháng rồi. Đứa con trong bụng cô ấy sẽ ổn hơn và việc mặc vảy cưới cũng không bị lộ quá!”
Lâm Tử Hy sững sờ nhìn Mặc Tu Nhân, tựa hồ không ngờ lại có người đàn ông suy nghĩ thấu đáo như vậy.
Nhìn thấy cô ta đứng yên ở đó, Mặc Tu Nhân không khỏi nhướn mày: “Thư ký Diệp, cô còn có chuyện gì nữa không?”
Lâm Tử Hy vội lắc đầu: “Không, chỉ là tôi cảm thấy...tổng giám đốc Mặc đối xử với vợ mình tốt thật!”
Mặc Tu Nhân khế cau mày: “Đó là điều nên làm! Còn nữa, trong buổi hôn lễ mà có bất kỳ vật phẩm nguy hiểm hay khả năng tiềm ẩn nào, tôi hy vọng cô có thể loại bỏ chúng trước!”
Lâm Tử Hy cười gật đầu: “Không vấn đề, nhưng mà, kể tiếp, nếu chúng ta bắt đầu chuẩn bị đồ cưới gì đó, tôi nghĩ tổng giám đốc Mặc vẫn nên đích thân tới kiểm tra hoặc là tới nơi để xem
Hai mắt Mặc Tu Nhân loé lên: “Được, các cô chuẩn bị trước đi, tôi sẽ cố gắng phối hợp cùng!”
Vì đám cưới lần trước để lại rất nhiều bóng đen trong anh và Bạch Cẩm Sương nên Mặc Tu Nhân đã đích thân lên kế hoạch thu xếp lần này và muốn tận mắt nhìn thấy mọi việc. Đến lúc đó, anh có thể cho Bạch Cẩm Sương một đám cưới khó quên và để cô quên đi đám cưới tồi tệ trước kia.
Bởi vì có rất nhiều việc trong đám cưới đòi hỏi tấm lòng của Mặc Tu Nhân, thêm vào đó, để chuẩn bị cho lễ cưới và tuần trăng mật của hai người, Mặc Tu Nhân lúc nào cũng trong trạng thái bận rộn.
Bạch Cẩm Sương gần đây không gặp được người của Mặc Tu Nhân. Sau khi tan làm, Mặc Tu Nhân vẫn tăng ca, lúc cô thức giấc buổi sáng thì đã thấy Mặc Tu Nhân tỉnh rồi. Bọn họ cơ bản chỉ gặp nhau ở bàn ăn buổi sáng.
Thậm chí có những lúc bọn họ còn không gặp nhau.
Mặc Tu Nhân đi sớm muộn, cả ngày Bạch Cẩm Sương đều không thấy người đâu. Nếu cô không thức giấc vào mỗi buổi sáng và nhìn thấy dấu vết có người đã ngủ trên giường, cô còn tưởng rằng Mặc Tu Nhân không về. Tại bàn ăn hôm đó, Bạch Cẩm Sương hỏi Mặc Tu Nhân: “Mấy hôm nay...anh rất bận sao?”