Vu Ngọc Hân nhìn chị gái, khóc thành tiếng: “Chị, chị giúp Phồn Tinh nhà chúng em với, Phồn Tinh nhà chúng em...bị người của Mặc Tu Nhân bắt đi rồi!”
Sở Hạnh Từ nghe nói như thế hơi cau mày: “Cái gì mà bị Mặc Tu Nhân bắt đi? Không phải là đưa cho cảnh sát rồi sao?”
Nghe thấy lời này của Sở Hạnh Từ, vẻ mặt của Thẩm
Đinh Nhiên có chút khiếp sợ, trong lòng dự cảm không tốt kia càng thêm mãnh liệt.
Thẩm Diệp Bách và với Vu Ngọc Lan có chút giật mình. Vu Ngọc Lan trực tiếp hỏi: “Cháu biết chuyện gì xảy ra?”
Sở Hạnh Từ gật đầu: “Chiều nay...nghe được một chút!”
Vu Ngọc Hân nghe được lời này, trong lòng tức giận: “Cậu nghe xong rồi như là người không có liên quan vậy, cái gì cũng không nói! Cậu dù gì bây giờ cũng đã đính hôn với Thẩm Đinh Nhiên rồi, Phồn Tinh cũng coi như là em gái họ của cậu!”
Vu Ngọc Hân trước đây vốn là không coi Sở Hạnh Từ là cái gì, bà ta vẫn luôn cảm thấy Sở Hạnh Từ chẳng qua chỉ là con trai nuôi của nhà họ Thẩm mà thôi.
Nhưng, sau khi Sở Hạnh Từ và Thẩm Đinh Nhiên đỉnh hôn, bà ta thái độ đối với Sở Hạnh Từ mới tốt hơn một chút.
Bây giờ nghe thấy Sở Hạnh Từ nói như vậy, sắc mặt của bà ta bỗng chốc thay đổi.
Sở Hạnh Từ mặt cũng lạnh xuống: “Em gái? Tôi thực sự còn không còn không có loại em gái họ giết người không chớp mắt này!”
Thẩm Diệp Bách có chút giật mình: “Hạnh Từ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cái gì gọi là giết người không chớp måt?”
Vu Ngọc Hân chỉ biết con gái mình đắc tội với Mặc Tu Nhân, biết chuyện cô ấy có gửi chuột cho Bạch Cẩm Sương, lại không biết...đằng sau Hứa Phồn Tinh lại có những hành động điên cuồng kia.
Bà ta tức giận trừng mắt nhìn Sở Hạnh Từ: “Cậu nói linh tinh cái gì, Sở Hạnh Từ, cậu là cái thá gì, cậu dựa vào đâu mà nói xấu con gái Phồn Tinh nhà chúng tôi, Phồn Tinh nhà chúng tôi, bình thường không nỡ giết chết một con kiến, cậu làm sao...
Vu Ngọc Lan thực ra vẫn rõ ràng thái độ của Vu Ngọc Hân đối với Sở Hạnh Từ, bây giờ nhìn thấy bà ta nói chuyện như vậy đối với Sở Hạnh Từ, tốt xấu gì Sở Hạnh Tư cũng là chồng chưa cưới của Thẩm Đinh Nhiên, bà ta lại làm như vậy coi Thẩm Đinh Nhiên của mình là cái gì chứ.
Nghĩ đến đây, Vu Ngọc Lan cũng tức giận: “Vu Ngọc Hân, em im miệng lại cho chị, em đến nhà chị để xin giúp đỡ mà vẫn còn vênh váo tự đắc như thế, ai cho em sức mạnh vậy!”
Vu Ngọc Hân bỗng chốc ỉu xìu, bà ta ngượng ngùng nhìn Vu Ngọc Lan một chút, cũng không dám lên tiếng nữa.
Bà ta ở nhà họ Thẩm dám nói như thế, đương nhiên là Vu Ngọc Lan cho bà ta sức mạnh rồi, bà ta dù sao cũng là em gái ruột của Vu Ngọc Lan.
Nhưng mà Vu Ngọc Lan bây giờ tức giận rồi, bà ta cũng không dám nói gì.
Thẩm Diệp Bách vốn là nhìn không ưa nhà Vu Ngọc Hân, ông ta cũng không để ý đến Vu Ngọc Hân, chỉ là nhìn Hạnh Từ: “Hạnh Từ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, con biết những gì nói với người trong nhà đi!”
Sở Hạng Từ mặt không hề cảm xúc: “Thứ nhất, Hứa Phồn Tinh thích Mặc Tu Nhân, gửi chuột chết cho Bạch Cẩm Sương muốn hù dọa cô ấy, chuyện này là nhờ sự giúp sức của dì. Thứ hai, trước đây cháu và Thẩm Đinh Nhiên đính hôn. Hứa Phồn Tinh đã dội nước vào Bạch Cẩm Sương chuyện này tuy rằng chỉ là suy đoán thế nhưng...cá nhân cháu cảm thấy là cô ấy làm. Thứ ba, còn có một người tên là Lý Thành Chí đắc tội với Mặc Tu Nhân, Hứa Phồn Tinh lại sắp xếp tai nạn xe, hại chết con trai của Lý Thành Chí, để cho Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân gánh tội, lợi dùng lòng tràn đầy thù hận của Lý Thành Chí, lái xe đâm vào Bạch Cẩm Sương, may mắn Bạch Cẩm Sương không bị xảy ra chuyện lớn gì, nếu không...bây giờ không chỉ có Hứa Phồn Tinh, Mặc Tu Nhân sợ rằng ngay đến cả di Vu và chú Hứa cũng sẽ không bỏ qua đâu! Cuối cùng... Hứa Phồn Tinh biết được Bạch Cẩm Sương mang thai, mua chuộc thư ký của Mặc Tu Nhân, để bỏ thuốc phá thai vào đồ uống cho Bạch Cẩm Sương uống. Những chuyện này, từng chuyện một đều có chứng cứ xác thực!”
Thẩm Đinh Nhiên vẻ mặt khiếp sợ cũng thay đổi, Hứa Phồn Tinh...lại dám làm ra những chuyện như vậy! Thẩm Diệp Bách sắc mặt khó coi: “Con bé mới bao nhiêu tuổi...làm sao lại ác độc như vậy?”
Hứa Chấn Long mặt đầy khiếp sợ: “Không thể nào...Phồn Tinh nhà chúng tôi...con bé không phải không thể là cô gái như vậy!”
Sở Hạnh Từ nghe nói vậy, cười nhạo một tiếng. không nói gì. Thẩm Diệp Bách hỏi anh ta: “Cháu làm sao biết rõ như thế?”
Sở Hạnh Từ nhìn Thẩm Diệp Bách: “Mặc Tu Nhân đều đã ra tay rồi, cháu có thể không biết sao? Ngày mai không chừng toàn bộ mọi người đều biết, cháu ngoại nhà họ Thẩm đã đắc tội với Mặc Tu Nhân!”
Thẩm Diệp Bách cau mày không lên tiếng, ông ta tuy rằng âm thầm đối phó với nhà họ Tần, dùng một số thủ đoạn nhưng mà chính diện chống đối nhà họ Tần, ông ta vẫn là không có sức lực như thế!
Trong lúc nhất thời, mọi người vẻ mặt đều khác nhau. Vu Ngọc Lan nghe thấy những chuyện này, mặt đầy sợ hãi nhìn Vu Ngọc Hân, cũng không muốn nói cái gì nữa: “Hứa Tinh nhà các em làm sao lại làm ra những chuyện như vậy, chúng ta không có cách nào giúp được em!”
Hứa Chân Long cuối cùng cũng là một người đàn ông, ông ta trở lại bình thường trước tiên, mau chóng kéo tay của vợ mình, bọn họ ngoài cầu xin nhà họ Thẩm ra, thì ông ta cũng không có cách nào khác.
Nếu như nhà họ Thẩm không giúp đỡ, vậy thì Phồn Tinh chỉ có một con đường chết!
Vu Ngọc Hân bị chồng kéo một chút, nhẫn nhịn sự đau khổ và khiếp sợ ở trong lòng, sau đó hướng đến Vu Ngọc Lan quỳ xuống: “Chị, chị giúp em đi, Phồn Tinh là cháu gái ngoại của chị mà, chị không thể thấy chết mà không cứu, con bé mới 20 tuổi, trẻ như vậy... ТrцуeлАРР.cоm trang *web cập nhật nhanh nhất
Vu Ngọc Hân vừa nói vừa khóc, dường như là Vu Ngọc Lan không cứu Hứa Phồn Tinh, cô ấy sẽ chết vậy.
Vu Ngọc Lan cau mày: “Ngọc Hân, em bây giờ khóc cũng không ích gì, giết người đền mạng, đây là vương pháp, chị cũng hết cách! Có trách thì trách em từ nhỏ không dạy được nó!”
Vu Ngọc Hân nghe nói như thế, tiếng khóc lập tức dừng lại: “Chị, chị nói như vậy cũng thật không có lương tâm, cái gì mà em không có dạy Phồn Tinh tốt, em nếu như không dạy tốt con bé, con bé lúc nhỏ sẽ không lương thiện như vậy, chị đừng quên, Phồn Tinh còn cứu Thẩm Đinh Nhiên một mạng đấy!”
Nghe nói như thế, sắc mặt của người nhà họ Thẩm đều thay đổi.
Vu Ngọc Lan cũng cau mày tuy rằng trong lòng căm ghét cách nói của Vu Ngọc Hân, nhưng không thể tiếp tục từ chối bà ta, mà nhìn về phía Sở Hạnh Từ: “Hạnh Từ, chuyện này...cháu xem.. còn có cách cứu vãn không?”
Sở Hạnh Từ tuy rằng là con nuôi của nhà họ Thẩm hiện tại lại là chồng chưa cưới của Thẩm Đinh Nhiên, nhưng mà...nhà họ Thẩm lại không ai cảm thấy anh là người quan trọng.
Dù sao, Sở Hạnh Từ thông minh, mọi người đều biết, anh ta lại rất có thủ đoạn, lại rất có tài năng kinh doanh, Thẩm Diệp Bách che giấu đi ân oán đã qua, chính là muốn bồi dưỡng anh ta trở thành người thừa kế
Sở Hạnh Từ nghe nói như thế, con mắt lóe lên: “Cháu ngày mai sẽ đi nghe ngóng thêm, nghĩ cách, cháu sẽ làm hết sức, chủ Hứa và dì Vu về trước đi, chuyện này cũng phải từ từ nếu không các người coi như là chết ở đây cũng không có cách nào!”
Hứa Chấn Long và Vu Ngọc Hân cũng biết đạo lý này, ánh mất thảm đạm nhìn Sở Hạnh Từ: “Vậy thì...nhờ cháu rồi, có tin tức gì, nhất định phải bất cứ lúc nào báo cho dì Sở Hạnh Từ nhìn bà ta không nói gì.
Thẩm Đinh Nhiên vội vàng nói: “Dì, cháu sẽ kịp thời nói cho dì biết!”
Vu Ngọc Hân nghe nói như thế mới cùng Hứa Chân Long chật vật rời đi, xảy ra chuyện như vậy, nhà họ Thẩm cũng không mời bọn họ ở lại ăn cơm tối, bọn họ cũng không có tâm tình mà ở lại.
Đợi khi Vu Ngọc Hân và Hứa Chấn Long đi rồi, Thẩm Diệp Bách mới hỏi Sở Hạnh Từ: “Cháu có cách nào không?”
Sở Hạnh Từ rất rõ, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân định đem Hứa Phồn Tinh đến bệnh viện tâm thần, thế nhưng anh ta cũng là một người thông minh, hiện tại muốn để cho nhà họ Thẩm cảm thấy, anh ta bằng lòng vì nhà họ Thẩm đi đấu tranh, vì thế anh chỉ bình thản nói một câu: “Chắc có thể bảo toàn được mạng sống của Hứa Phồn Tinh!”
Hứa Phồn Tinh hại chết người, có thể bảo vệ tính mạng, nhà họ Thẩm cảm thấy...đây đã là rất tốt rồi, liền không truy hỏi nữa.
Buổi tối, Sở Hạnh Từ đang ở phòng sách xem tài liệu, Thẩm Đinh Nhiên bồng bưng một cốc sữa đi vào.