**********
Chương 901: Thuận miệng nói ra
Mặc Tu Nhân kéo cô quay người cười nhẹ nói: “Không chế, chỉ muốn em nhìn anh nhiều hơn chút.” “Có thể nhìn thấy hoa nở sao?” Bạch Cẩm Sương cổ tình nói đùa. Mặc Tu Nhân không chịu được nâng mặt cô lên: “Đồ đáng ghét! Em rõ ràng biết anh không phải ý đó!”
Mặc Cẩm Sương cuối cùng cũng không trêu Mặc Tu
Nhân nữa, cười nói: “Không phải tối nay chúng ta sẽ ăn cùng nhau sao? Đi đâu ăn giờ?”
Mặc Tu Nhân nở một nụ cười thần bí: “Cứ đi cùng anh em sẽ biết thôi!”
Lúc Mặc Tu Nhân sắp xếp hai người đi ăn với nhau trong lòng sớm đã đặt xong nhà hàng rồi.
Mặc Tu Nhân dắt theo Bạch Cẩm Sương đi tới nơi xa hoa nhất trung tâm thành phố. Cho nên lúc Bạch Cẩm Sương xuống xe cô vẫn chưa đoán được Mặc Tu Nhân sẽ dẫn mình đi nhà hàng nào.
Chỉ có điều, họ vừa mới bước xuống xe liền nghe thấy một âm thanh quen thuộc: “Tổng giám đốc Mặc!”
Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương cùng nhìn qua phía đó, chỉ thấy Sở Hạnh Từ và Thẩm Đinh Nhiên cùng nhau đi tới, còn có Hứa Phồn Tinh mắt sáng ngời khi nhìn thấy Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy Sở Hạnh Từ, sắc mặt lạnh nhạt đáp lại một tiếng: “Tổng giám đốc Sở!”
Sở Hạnh Từ cười: “Tổng Giám đốc Mặc cũng tới ăn cơm!”
Mặc Tu Nhân không lạnh không nóng đáp một tiếng “um“. Không còn ai mở lời nữa, Hứa Phồn Tinh liền phần khích nói: “Trùng hợp vậy, tôi và chị họ và anh Sở cũng đi ăn tối, hay là ăn cùng đi!”
Mọi người đều hướng về phía Hứa Phồn Tinh.
Hứa Phồn Tinh thấy mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào mình liền có chút ngại ngùng, cô ấy cũng cảm thấy bản thân vừa nãy có đôi chút kích động, liền cười một tiếng: “Tôi cũng thấy thật trùng hợp, cho nên mới thuận miệng nói ra ý mà!”
Mọi người quay mặt đi, Sở Hạnh Từ mở lời: “Nếu đã trùng hợp như vậy hay giám đốc Mặc cùng chúng tôi ăn một bữa?”
Thái độ của Sở Hạnh Từ, không còn hờ hững như xưa. Có thể là anh biết nhà họ Tần sai báo thù, ở trước mặt Mặc Tu Nhân, thái độ của anh đã thay đổi rất lớn.
Mặc Tu Nhân lắc đầu, không hề đáp lại ánh mắt mong đợi của Sở Hạnh Từ nói: “Không cần đầu, tôi và Bạch Cẩm Sương đã đặt bàn rồi!”
Sở Hạnh Từ gật đầu: “Vậy được, có cơ hội sẽ mời mọi người ăn cơm!”
Mặc Tu Nhân “ừ” một tiếng rồi dẫn Bạch Cẩm Sương rời đi.
Nhìn họ rời đi xa rồi lúc này Hứa Phồn Tinh không chịu được kéo tay Thẩm Đinh Nhiên: “Chị họ.
Thẩm Đinh Nhiên có chút tức giận: “Hứa Phồn Tinh, em đủ chưa! Lần trước đã cảnh cáo rồi, em không nghe chị giờ muốn làm cái gì hả? Hay là như này, em tự đi ăn đi, đừng đi cùng chị với anh Sở nữa!”
Vốn dĩ, hôm nay Thẩm Đinh Nhiên và Sở Hạnh Từ ra ngoài ăn với nhau. Bọn họ sắp đính hôn rồi, nhưng Sở Hạnh Từ vô cùng bận rộn, Thẩm Đinh Nhiên nhắc mấy ngày Sở Hạnh Từ mới dành ra được chút thời gian đi ăn.
Nhưng lại không ngờ tới Hứa Phồn Tinh lại sống chết muốn đi cùng. Thẩm Đinh Nhiên mặc dù không được dễ chịu trong lòng cho lắm nhưng cuối cùng nghĩ cũng chỉ là một bữa ăn thôi tính toán gì chứ.
Ai mà ngờ được bọn họ lại gặp Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương, mà Hứa Phồn Tinh như đã quên hoàn toàn lời cảnh cáo trước đây của mình, nhìn thấy Mặc Tu Nhân liền xông ra.
Đối với hành động này của cô ấy, Thẩm Đinh Nhiên quả thực vô cùng tức giận!
Hứa Phồn Tinh nhìn cô ấy tức giận rũ mắt xuống: “Chị họ, chị đừng giận nữa mà, em chỉ nghĩ là càng đông càng vui thôi mà, nếu chị đã không thích ăn cùng họ thì có thể không ăn cùng mà!”
Thẩm Đinh Nhiên quét mắt qua Hứa Phồn Tinh, không muốn nói thêm lời nào nữa.
Hứa Phồn Tinh cũng không dám nói thêm gì, dè dặt nhìn Thẩm Đinh Nhiên.
Sở Hạnh Từ khoé miệng cong lên thành một nụ cười, rất nhanh liền biến mất. Anh nói: “Nhiên Nhiên, chúng ta đi thôi, đi ăn trước đã!
Kế hoạch của anh đã được triển khai một cách có trật tự, và anh thậm chí còn không muốn nhìn vào kẻ ngốc đã đắc tội với Mặc Tu Nhân.
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân lên tháng máy, Bạch Cẩm Sương mới đoán ra được Mặc Tu Nhân muốn dẫn mình đi đâu.
Sự xuất hiện của Hứa Phồn Tinh chỉ là nhạc đệm, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của Bạch Cẩm Sương.
Cô nhìn Mặc Tu Nhân: “Anh đặt bàn ở Đình Qua rồi?”
Mặc Tu Nhân nhìn cô cười: “Đến rồi sẽ biết thôi!”
Bạch Cẩm Sương nhìn số tầng thang máy, rõ ràng đó là số tầng của nhà hàng Đinh Qua. Mặc Tu Nhân sao lại ra vẻ bí hiểm vậy chứ.
Tầng 22 là tầng của nhà hàng tây Đình Qua.
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân vừa bước ra khỏi thang máy liền nghe thấy tiếng từ nhà hàng tây Đinh Qua truyền đến. “Thưa ngài, thật xin lỗi, tối nay không thể nhường có cho ngài được rồi!”
Giọng nói quen thuộc có chút bất lực: “Chúng tôi chỉ cần một góc nhỏ thôi là được, sẽ không ảnh hưởng đến vị khách quý của mấy người đâu!”
Bạch Cẩm Sương ngẩn người, đây không phải là Phó Cảnh Xuyên sao.
Lúc trước vừa nhìn thấy anh ở tiệc nhà họ Tần, Bạch Cẩm Sương không ngờ rằng ngày hôm nay lại có thể gặp lại ở đây. Quả nhiên trái đất tròn thật, duyên phận giữa người với người, cứ quẩn quanh quẩn lại. Quản lý nhà hàng mỉm cười lắc đầu: “Thật xin lỗi, như vậy không được đầu, thưa ngài. Vị khách kia đã bao toàn bộ ở đây rồi tức là không muốn khách khác ăn cùng họ, thưởng thức không khí lãng mạn và thanh tĩnh. Chúng tôi thật sự không có cách nào khác giúp ngài!”
Phó Cảnh Xuyên dường như rất đau đầu: “Hay là thế này đi, cậu cho tôi số liên lạc của vị khách kia, tôi hỏi đối phương xem sao!”
Quản lý nhà hàng lập tức tiếp tục mỉm cười lắc đầu: “Không được đầu thưa ngài! Chúng tôi phải giữ thông tin cá nhân cho khách hàng!”
Bạch Cẩm Sương nghe thấy thái độ của Phó Cảnh Xuyên như tan thành mây khói rồi: “Quản lý, anh giúp tôi đi. Tôi thực sự cần cơ hội này. Vị khách mà tôi muốn mời tối nay, bên kia đã chỉ định nhà hàng Tây Đình Qua để dùng bữa tối. Bên kia là khách hàng lớn của tôi và việc hợp tác này chiếm tới thu nhập một năm công ty của chúng tôi. Tôi muốn gia hạn thỏa thuận hợp tác với bên kia. Nếu mong muốn của bên kia không được thực hiện, bên kia có thể chấm dứt hợp đồng với tôi bất cứ lúc nào. Thật sự không có cách nào để mất cơ hội này. Xin hãy giúp tôi.
Người quản lý nhà hàng cảm động trước thái độ chân thành của Phó Cảnh Xuyên, nhưng anh chỉ do dự, cuối cùng vẫn lắc đầu ngượng ngùng: “Tôi có thể hiểu tình hình của ngài nhưng tôi thực sự không giúp được.
Bạch Cẩm Sương ánh mắt lóe lên, liếc mắt nhìn Mặc Tu Nhân: “Anh bao chỗ này rồi à?”
Mặc Tu Nhân trên mặt không chút biểu cảm: “Chứ sao?”
Trong lòng anh ấy có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, ngay sau đó, dự cảm ứng nghiệm luôn. Bạch Cẩm Sương nói: “Chúng ta giúp Phó Cảnh Xuyên đi!
Mặc Tu Nhân đen mặt lại: “Dựa vào cái gì chứ!”
Bạch Cẩm Sương nói: “Cậu ấy là bạn học của em”
Mặc Tu Nhân mặt sầm xuống: “Anh còn là chồng em đó. Tối nay là bữa tối dưới ánh nến đăng ký kết hôn của chúng ta. Anh không muốn người ngoài có mặt ở đó!”
Bạch Cẩm Sương có thể hiểu tâm trạng của Mặc Tu
Nhân, ánh mắt cô loé lên: “Hay là thế này...để cậu ấy ngồi xa một chút, chúng ta không nhìn thấy họ là được rồi!” Mặc Tu Nhân sắc mặt từ đen chuyển thành đáy nồi: “Có thể giống nhau sao?”
Bạch Cẩm Sương hơi không vui: “Chỉ là chuyện thuận tiện nên giúp thôi, việc gì phải gò ép vậy chứ, em cũng không để tâm chút nào. Anh phóng khoáng chút đi mà!”
Mặc Tu Nhân có chút tức giận: “Vậy ý em là anh nhỏ nhen sao?”