Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 395: Chương 395: Tiến dần từng bước




Tống Ngọc Tiên liếc mắt nhìn Bạch Cẩm Sương một cái: “Không có việc gì tôi tới nơi này làm gì? Trước tiên đừng nói chuyện, pha cho tôi một ly cà phê mới xay! Tôi muốn hạt cà phê xay thủ công, tôi biết nhà Tu Nhân có!”

Bạch Cẩm Sương nhăn mặt, cô nhấp môi, đi qua đó, trực tiếp rót một chén nước, bưng qua đó đặt ngay trước mặt Tổng Ngọc Tiên: "Chỉ có nước sôi để nguội, muốn uống thì uống không thì thôi!”

Tống Ngọc Tiên khó có thể tin ngẩng đầu trừng mắt nhìn Bạch Cẩm Sương: “Bạch Cẩm Sương, cô đối xử với khách của cô như vậy sao? Cứ cho là cô gả vào nhà họ Tần, giá trị của cô cũng không lớn như vậy đâu, cô cho rằng bản thân mình là cái thứ gì, tôi là chị dâu của cô đấy!”

Bạch Cẩm Sương chế giễu nhìn cô ta một cái, ngồi ở trên số pha, thong thả ung dung uống một ngụm nước: “Cô là khách sao? Nếu cô là khách, thì sẽ có sự tự giác của khách, tôi rót nước sôi để nguội cho cô uống, đã là nể mặt cô rồi, cô nói cô là chị dâu của tôi, vậy lại càng buồn cười hơn, vậy chị dâu đã kết hôn cùng anh cả rồi sao? Tại sao tôi lại chưa nghe nói vậy!”

Bạch Cẩm Sương nói một câu, đánh thẳng vào điểm yếu của Tống Ngọc Tiên.

Nhiều năm như vậy, cô luôn là vị hôn thê của Tân Vô Đoan.

Tống Ngọc Tiên sắc mặt tức xanh tái mét, tức đến mức suýt chút nữa chồm qua bên kia xé nát miệng của Bạch Cấm Sương.

Cô ta phẫn nộ trừng mắt nhìn Bạch Cẩm Sương: “Bạch Cẩm Sương, cô đừng quá đáng quá, cứ cho là cô đã gả cho Tu Nhân, cô cũng không có tư cách nói chuyện với tôi như vậy!”

Bạch Cẩm Sương mặt không biểu cảm nhìn cô ta, không chút để ý mở miệng: “Nếu tôi không tư cách cùng cô nói chuyện, vậy cô còn ngồi ở chỗ này làm gì, đi thong thả không tiền!”

Bạch Cấm Sương nói xong, liền mở TV lên, định xem phim giết thời gian.

Tống Ngọc Tiên không nghĩ tới, Bạch Cẩm Sương dám đối xử với cô như vậy, cô tức đến mức đỏ cả mặt, cả người đều đang phát run lên: “Bạch Cẩm Sương, cô không sợ Tụ Nhận biết hết chuyện giữa cô và Tần Vô Đoan sao?”

Bạch Cầm Sương nghe được lời này, châm chọc nhìn cô ta một cái.

Tối hôm qua ở nhà chính của nhà họ Tần, cô cũng đang phân vân về điều này, cũng không cùng Tống Ngọc Tiên tranh chấp gì.

Kết quả, Tống Ngọc Tiên hôm nay nghênh ngang vào nhà, lấy chuyện này uy hiếp cô!

Bạch Cẩm Sương mặt âm trầm, cô nhưng thật ra là muốn nhìn, Tống Ngọc Tiên hôm nay rốt cuộc muốn làm gì. Cô nhìn Tống Ngọc Tiên: “Vậy cô Tống hôm nay tới tìm tôi, là có chuyện gì vậy?” Tống Ngọc Tiên nghe được câu này của Bạch Cẩm Sương, cho rằng cô đã bị dọa sợ rồi, cho nên, thái độ mới ngoan ngoãn hơn.

Cô ta cảm thấy ác ý trong lòng cuối cùng cũng nguôi ngoai một chút, cô nâng cằm lên nhìn Bạch Cẩm Sương: “Rất đơn giản, tôi hôm nay tới tìm cô, chính là muốn nói cho cô biết, không để Mặc Tu Nhận biết, cô đã từng có ý nghĩ trơ trẽn với anh trai cậu ấy, vậy thì hãy cùng tôi ký một bản thỏa thuận, tôi có thể giúp cô giữ bí mật, nhưng mà, cô phải làm theo yêu cầu của tôi!”

Bạch Cẩm Sương nhướng mày nhìn thoáng qua Tống Ngọc Tiên: “Yêu cầu của cô? Cô yêu cầu gì?”

Tống Ngọc Tiên đắc ý nhếch môi cười nói: “Rất đơn giản, nếu cô ở bên cạnh Mặc Tu Nhân, vậy thì hãy buông tha cho Vô Đoan!”

Đồng tử của Bạch Cẩm Sương hơi hơi co lại: “Lời nói này của cô Tống có chút vấn đề, tôi chưa từng ở bên anh ấy, thì nói gì đến chuyện buông tha?”.

Tống Ngọc Tiên sắc mặt biến đổi: “Bạch Cẩm Sương, cô đừng thấy tôi nể mặt cô thì cô lại không cần, tôi hôm nay còn có thể bình tĩnh ngồi ở chỗ này cùng cô nói chuyện, là cho đã nể mặt cô!”.

Bạch Cẩm Sương cười nhạo một tiếng: “Tôi đây thật đúng là phải cảm tạ cô, chẳng qua, tôi có thể nghe một chút, yêu cầu cụ thể của cô là gì không?”

Tổng Ngọc Tiên khẽ hừ một tiếng, có chút đắc ý, cô ta biết, Bạch Cẩm Sương có kiêu ngạo đến đâu, vẫn là sợ Mặc Tụ Nhân biết những chuyện này.

Tâm thái của cô ta như mình đã nắm chắc phần thắng vậy, mở miệng nói: “Yêu cầu của tôi đều trên tờ thỏa thuận này, cô tự mình đọc sẽ biết!”

Tống Ngọc Tiên nói xong, ra vẻ như lười đến mức giải thích cho Bạch Cẩm Sương, từ trong túi lấy ra một tờ giấy thỏa thuận, ném ở trên bàn trà.

Bạch Cẩm Sương bị dáng vẻ này của Tống Ngọc Tiên làm cười, cô ta có sự tự tin như vậy, bản thân mình sẽ đồng ý với cô ta sao?

Bạch Cẩm Sương cầm lấy thỏa thuận, chậm rãi mở ra.

Chẳng qua, sau khi cô lướt qua vài lần, biểu cảm trở nên không thể nào tệ hơn.

Trên thỏa thuận viết.

Để Tống Ngọc Tiên giữ bí mật tất cả mọi chuyện trước kia Bạch Cẩm Sương quen biết Tân Vô Đoan, nhưng đồng thời, Bạch Cẩm Sương cũng phải tuân thủ những thỏa thuận dưới đây.

Thứ nhất: Từ hôm nay trở đi, Bạch Cẩm Sương không được ở riêng với Tần Vô Đoan.

Thứ hai: Phàm là tất cả những cuộc gặp gỡ giữa Bạch Cẩm Sương cùng Tần Vô Đoan, nhất định phải có sự có mặt của Tống Ngọc Tiên.

Thứ ba: Về sau ở những nơi mà nhìn thấy gặp được Tân Vô Đoan, Bạch Cẩm Sương đều phải tự động lảng tránh, nếu không, một khi bị phát hiện, coi như là đã vi phạm thỏa thuận.

Cả hai mươi điều yêu cầu, đều là đang nói, Bạch Cẩm Sương phải lạnh nhạt đến như thế nào khi gặp được Tần Vô Đoan, thỏa thuận hà khắc đến độ không thể để Tần Vô Đoàn có một chút suy nghĩ gì đến Bạch Cẩm Sương.

Cuối cùng nói rõ, nếu mà Bạch Cẩm Sương không có làm được, Tống Ngọc Tiên sẽ không giữ bí mật giúp Bạch Cầm Sương. Bạch Cẩm Sương mặt không cảm xúc đọc xong tất cả các điều khoản thỏa thuận.

Cô ném thỏa thuận lên trên bàn trà, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống Ngọc Tiên: "Cô Tống, tôi đề nghị nếu cô có bệnh liền đi bệnh viện, đừng tới nơi này giở thói ngang ngược!”

Tống Ngọc Tiên dáng vẻ vốn đang tràn đầy sự tự tin, nghe được câu nói này của Bạch Cẩm Sương, sắc mặt nháy mắt biến đổi: “Bạch Cẩm Sương, lời này của cô là có ý gì?”

Bạch Cẩm Sương dựa về phía sau, lười nhác dựa trên sô pha: “Rất đơn giản thôi, yêu cầu của cô, điều nào tôi cũng không chấp nhận, tôi là một người có tư tưởng có tình cảm, vì sao phải đáp ứng thỏa thuận không đầu vào đầu này của cô!”

Tống Ngọc Tiên trừng lớn đôi mắt: “Cô sẽ không sợ Mặc Tu Nhận biết cô cùng Tần."

Bạch Cẩm Sương không kiên nhẫn nổi nữa cắt ngang lời nói của cô ta: “Không sợ!”

Tống Ngọc Tiên khó có thể tin nhìn cô: “Cô sẽ không sợ Mặc Tu Nhận biết chuyện này, muốn ly hôn cô sao?”

Bạch Cẩm Sương cười nhạo một tiếng: “Vì sao tôi phải sợ!”. Tống Ngọc Tiên không thể tin nổi: “Tôi cũng không tin, cô không sợ Mặc Tu Nhân ly hôn cô!”.

Bạch Cẩm Sương chế giễu nhìn cô ta: “Cô không chỉ không tin tôi không sợ điều này, cô còn không tin giữa tôi và Tân Vô Đoan không có gì, cho nên, cô mới đuổi theo tôi như vậy, nhất định phải bắt tôi ký thỏa thuận với cô, cùng Tần Vô Đoan bảo trì khoảng cách, Tổng tiểu thư, cô không cảm thấy hành động này, rất đáng thương sao?”

Tổng Ngọc Tiên trong lúc nhất thời, biểu cảm có sự thay đổi lớn, cô ta phẫn nộ mở miệng: "Tôi rất đáng thương, cô cho rằng cô tốt đến cỡ nào! Cô ngoài miệng nói có giỏi đến mấy, trong lòng cũng không bình tĩnh như vậy, nếu cô thật sự không sợ, vì sao lại muốn nghe tôi nói những điều này?”

Bạch Cẩm Sương cười: “Đơn giản thôi, tôi một mình ở nhà quá nhàm chán, có một người đến để tôi vui đùa, nếu không vui đùa thì thật đáng tiếc!”

Tống Ngọc Tiên rốt cuộc nhịn không nổi nữa, trực tiếp đứng lên, căm tức nhìn Bạch Cẩm Sương, bộ dạng như muốn nổi trận lôi đình đến nơi vậy.

Bạch Cẩm Sương sớm có phòng bị, nhanh chóng đứng dậy, cùng Tống Ngọc Tiên giằng co, Tống Ngọc Tiên không nghĩ tới, cô ta vẫn quá coi thường Bạch Cẩm Sương, cô ta xông tới muốn tát Bạch Cẩm Sương.

Kết quả, cô ta còn chưa kịp xông tới, đột nhiên một chân dẫm phải cái đuôi của Tiểu Bạch.

Tiểu bạch đau quá hét lên một tiếng, móng vuốt trực tiếp cho một vết ở trên đôi chân trắng trẻo bóng loáng của Tổng Ngọc Tiện.

Tống Ngọc Tiên nháy mắt đau hít hà một hơi, trên đùi có một vết thương dài, máu chảy ồ ạt ra bên ngoài.

Tiểu Bạch đã nhanh chóng lẻn sang một bên, Tống Ngọc Tiên khuôn mặt cau có đuổi theo hướng tiểu bạch chạy, túm lấy ôm gối trên sô pha, liền nện về phía đó.

Tiểu bạch nhanh nhẹn né tránh.

Tống Ngọc Tiên vừa tức vừa đau, nhìn thấy không hề nên trúng, cô mất hết lý trí, túm lấy bình hoa trên bàn trà, liền ném về phía tiểu Bạch.

Bạch Cẩm Sương nghĩ đến Tổng Ngọc Tiên khả năng sẽ bị chọc tức đến mức đánh người.

Nhưng cô hoàn toàn không nghĩ tới, Tống Ngọc Tiên sẽ đột nhiên nổi điên, trực tiếp cầm bình hoa ném tiểu Bạch.

Đồng tử của cô hơi hơi co lại, trực tiếp bước nhanh đi qua đó, một chân đá về phía sau lưng của Tổng Ngọc Tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.