Mặc Tu Nhân từ bỏ đứng dậy, dùng sức nắm chặt chiếc ly trong tay. Doãn Nhược Liên bắt đầu nói cho Mặc Tu Nhân nghe các phương pháp theo đuổi phụ nữ.
Mặt Mặc Tu Nhân trầm xuống, biểu cảm từ đầu đến cuối đều không thay đổi, nhìn chằm chằm vào Bạch Cầm Sương, không biết có nghe lọt được chữ nào vào đầu không.
Bạch Cẩm Sương và Sở Tuấn Thịnh ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Bọn họ chọn món, Sở Tuấn Thịnh cười nói: "Cẩm Sương, em còn nợ tôi một bữa cơm đấy, nhớ không?"
Bạch Cẩm Sương sững sờ, khẽ gật đầu: "Nhớ chứ!".
Sở Tuấn Thịnh cong môi: "Hừm, ăn được bữa cơm này phải chờ lâu thật đấy, đầu tiên là vì em. phải tham gia thi đấu, sau lại vì thân thể tôi không cho phép nên trì hoãn mãi không đi ăn cùng nhau được, em xem lúc nào rảnh rỗi, sắp xếp một chút rồi chúng ta đi ăn!".
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm vào cái bàn, biểu cảm có chút hờ hững: "Không phải bây giờ đang ăn sao?"
Sở Tuần Thịnh lập tức lắc đầu: "Lần này không giống, bữa cơm này tôi mời em để tỏ lòng cảm ơn, cảm ơn em vì đã cứu tôi khỏi tay đám người dưới trướng Thiện Lỗi, còn về bữa cơm em thiểu tôi ấy, tôi vẫn chưa được ăn đâu!".
Bạch Cẩm Sương mấp máy môi, cũng không muốn tốn nhiều lời với chuyện như này. Hơn nữa cô đã coi Sở Tuấn Thịnh là bạn bè rồi, một bữa cơm thôi mà. Cô mở miệng nói: "Sau khi xuống núi, anh quyết định thời gian, tôi mời anh!"
Sở Tuấn Thịnh lập tức cười như một con hồ ly xảo quyệt: "Cứ quyết định như vậy đi, sau khi xuống núi, em cũng không thể chơi xấu, từ chối đi đấy!".
Bạch Cẩm Sương ngước mắt nhìn anh ta một cái, lắc đầu: "Yên tâm, không có chuyện đó đâu!"
Mặc Tu Nhận thấy Bạch Cẩm Sương và Sở Tuần Thịnh cùng nhau ăn một bữa cơm, vừa ăn vừa cười cười nói nói, nhìn mà tức, tức đến no luôn, đầy một bụng lửa.
Rốt cuộc thì anh cũng chờ được cơ hội, sau một quãng thời gian nhìn chằm chằm vào cô, cuối cùng cũng thấy Bạch Cẩm Sương đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, anh lập tức đứng dậy chạy theo.
Doãn Nhược Liên cười tự giễu, giật giật khóe miệng, xem ra Tống Chỉ Nam không nắm được trái tim của người đàn ông này rồi, còn có vọng tưởng muốn đầu ngược lại với Bạch Cầm Sương chứ, chắc chắn Mặc Tụ Nhân sẽ hồi tâm chuyển ý, thật sự quá ngây thơ!
Bạch Cẩm Sương vừa đi đến trước cửa nhà vệ sinh, Mặc Tu Nhân đã đuổi kịp tới nơi.
Anh nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Bạch Cẩm Sương, biểu cảm nặng nề: "Bạch Cẩm Sương!"
Bạch Cẩm Sương quay người lại trừng mắt nhìn anh: "Tổng giám đốc Mặc, đây là nơi công cộng, mời anh buông tay!".
Mặc Tu Nhân trầm giọng: "Bạch Cẩm Sương, anh có lời muốn nói với em!" Bạch Cẩm Sương cau mày: "Nói cái gì thì anh mau nói đi!" Mặc Tu Nhân nhìn cô không chớp mắt, sắc mặt khó coi: "Không thể đổi sang nơi khác sao?"
Bạch Cẩm Sương ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt phức tạp: "Tổng giám đốc mặc muốn đổi sang nơi khác thì tự đi mà đổi, tôi còn phải đi vệ sinh!"
Mặc Tu Nhận thấy Bạch Cẩm Sương dầu muối không ăn, trong lòng có chút buồn bực, à không, buồn bực đến phát hoảng, không muốn tiếp tục cãi nhau với cô nữa.
| Đôi mắt anh chìm trong bóng tối, khẽ mấp máy mồi nói: "Vậy được, đồng hồ chỉ bảy giờ, anh sẽ đến phòng tìm em!"
Sắc mặt Bạch Cầm Sương hờ hững, giọng điệu lạnh lùng xa cách: "Tùy anh!" Vừa dứt lời, cô rút tay mình ra khỏi tay Mặc Tu Nhân rồi đi vào nhà vệ sinh. Ánh sáng trong mắt Mặc Tu Nhân lóe lên, quay người rời đi.
Lại nói, trong nhà vệ sinh, Bạch Cẩm Sương mới vừa đi vào một gian phòng, cửa phòng bên cạnh đã mở ra, người trong đó lén lút rời đi.
Lăng Như Yến vừa đi vừa tính toán, chuyện này... trời đã tối rồi, Mặc Tu Nhân tìm Bạch Cẩm Sương muốn làm gì?
Đôi mắt Lặng Như Yến chớp chớp chuyển động, vẻ mặt khôn lỏi.
Buổi tối, đàn ông và phụ nữ, củi khô bốc lửa... Khóe miệng cô ta đột nhiên vẽ ra một nụ cười vui vẻ, cũng cực kỳ nham hiểm.
Không ngờ Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương còn có quan hệ như vậy nữa! Trách không được vì sao Bạch Cấm Sương lại không coi ai ra gì.
Bây giờ đã sáu giờ rưỡi rồi, Mặc Tu Nhận định đợi Bạch Cẩm Sương trở về sau đó đến tìm cô sao?
Nếu như cô ta đã nghe được tin tức này rồi vậy thì tại sao... tại sao mình lại không thay thế Bạch Cẩm Sương, chỉ cần cô ta cuộn mình vào trong chăn, bảo Mặc Tu Nhân đừng bật đèn, đàn ông mà, ám chỉ một chút thôi là có thể hiểu rồi.
Đến lúc đó, cảnh tối lửa tắt đèn xảy ra chuyện gì đó, với tính cách của Mặc Tu Nhân, chắc chắn sẽ cho mình chỗ tốt!
Nghĩ tới đây, Lăng Như Yến vội vàng rời đi.
Bên này, Bạch Cẩm Sương mới đi ra từ nhà vệ sinh đã bị trợ lý thực tập của Lăng Như Yến ngăn lại.
Cô gái nhỏ khổ sở, đáng thương nhìn Bạch Cẩm Sương: "Nhà thiết kế Bạch, chị có thể giúp em một chút được không?"
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Chuyện gì?"
Hai mắt cô gái nhỏ đỏ hồng hết cả lên: "Lúc trước em vì chút chuyện nhỏ mà... mà đắc tội nhà thiết kế Lăng, nhà thiết kế Lăng kêu em sửa lại một phần thiết kế đá quý, không chỉ kỹ càng, tỉ mỉ liệt kê ra từng tài liệu, nguyên liệu chế tác mà còn phải tìm ra điểm sáng trong đó, em không nhìn ra được cô ấy sẽ đuổi em đi! Chị giúp em được không ạ, một chút thôi? Nhà thiết kế Bạch, em biết chị là người tốt, chị."
Bạch Cẩm Sương lạnh giọng cắt ngang lời cô ta: "Tôi là người tốt không có nghĩa là tôi phải giúp cô! Tôi không có nghĩa vụ này, hơn nữa, Lăng Như Yến không có tư cách đuổi cô đi!"
Nước mắt cô gái nhỏ trực tiếp rơi xuống, bắt đầu khóc: "Thế nhưng cô ấy có tư cách chấm điểm thực tập của em..., bây giờ em chỉ là một thực tập sinh dưới tay cô ấy!"
Bạch Cẩm Sương lạnh lùng nói: "Ngay cả sắp xếp thiết kế đá quý, tìm ra điểm sáng mà có cũng không làm được. Mấy thứ đó là những kiến thức cơ bản nhất, không làm được thì cô cũng không cần tiếp tục ở lại Hoàng Thụy đâu!".
Cô gái nhỏ lập tức lắc đầu: "Nhà thiết kế Bạch, không phải như vậy, em đắc tội Lăng Như Yến, cô ấy tìm cho em bản thảo thiết kế không phải là một bản thiết kế bình thường, có một thiết kế đã quý, em vất vả lắm mới tìm được, nhưng những tài liệu bên trong em chưa từng thấy! Vô cùng chênh lệch so với bản thảo thiết kế cô ấy đưa cho em, cô ấy cố tình khó xử em!"
Bạch Cẩm Sương giật mình, Lăng Như Yến cố tình gây khó dễ với người khác, loại chuyện này cô ta hoàn toàn có thể làm được.
Cô gái thấy cô trầm mặc, lập tức mở miệng: "Nếu không thì chị cứ đến phòng em xem thử trước, như vậy chị có thể biết điều em nói có phải là sự thật hay không rồ!"
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm vào hai mắt cô gái, thấy vẻ mặt chân thành chờ mong trên gương mặt đối phương.
Bạch Cẩm Sương thở dài: "Vậy được rồi, đi xem thử một chút!" Cô nói với Sở Tuấn Thịnh một tiếng, đi theo trợ lý thực tập của Lăng Như Yến vào phòng cô ta Về phần Mặc Tu Nhân, nói muốn đến phòng tìm cô, Bạch Cẩm Sương không để trong lòng. Dù sao nếu như Mặc Tu Nhân có qua, trong phòng không ai, anh sẽ tự rời đi.
Anh và Doãn Nhược Liên thân mật, gần gũi như vậy. Nếu là lang có tình, thiếp cố ý, cô sẽ không đi tới làm kẻ phá hoại!
Bạch Cẩm Sương đi vào phòng trợ lý thực tập của Lăng Như Yến mới phát hiện, bản thảo thiết kế đúng thật là rất chênh lệch, cũng không biết Lăng Như Yến vì gây khó dễ đến người ta mà tìm bản thảo thiết kế từ trong xó xỉnh nào ra nữa.
Lúc Bạch Cẩm Sương xem bản thảo thiết kế, cô gái đi ra ngoài nghe một cuộc điện thoại, rất nhanh sau đó đã trở lại.
Bạch Cẩm Sương không biết là lúc cô vừa đi vào nhà vệ sinh, thẻ phòng của mình đã bị cô gái đó cầm đi..
Nghe cô gái bảo phải chuẩn bị tốt cho ngày mai nên Bạch Cẩm Sương đã ở bên cạnh tra tài liệu với cô gái, vừa tra vừa giảng giải.
Cô gái học rất tốt, quấn quít lấy Bạch Cẩm Sương, mỗi một lần sắp bếp bản thảo thiết kế lại hỏi cô, hỏi cực kỳ kỹ càng..
Thời gian bất tri bất giác trôi qua.
Trong gian phòng của Bạch Cẩm Sương, Lăng Như Yển tắm rửa xong đi ra ngoài, xịt một chút nước hoa lên cơ thể sau đó bước lên phía trước, mục tiêu là chiếc giường lớn nằm ở đằng kia.
Mà cô vừa mới đi được hai bước đã bị muỗi cắn vào mắt cá chân, cô ta biết trên núi nhiều muỗi nên cũng chẳng thèm để ý đến mấy chi tiết nhỏ nhặt này, thò tay xuống chân gãi luôn. | Kết quả, càng gãi càng ngứa, cánh tay còn bị muỗi chích vài nốt.
Lăng Như Yến chẳng muốn bật đèn, trực tiếp mở đèn pin trong điện thoại lên, đi tới gần tường cằm nhang muỗi điện vào.
Trong lúc cắm phích cắm của nhang muỗi vào ổ điện, Lăng Như Yến đột nhiên nhớ lúc trước Thượng Vân Dương từng nói, thừa dịp đoàn xây dựng, động tay động chân vào nhang muỗi điện trong phòng Bạch Cấm Sương.
Có điều, ý nghĩ này cũng chỉ đơn giản là chợt lóe lên. | Dù sao thì bây giờ Thượng Vân Dương đã tạm thời rời cương vị công tác để đi ra nước ngoài, sẽ không có người nào làm loại chuyện này.