**********
Chương 720: Tốn tiền giảng hòa
Bạch Cẩm Sương cảm thấy chắc chắn đã có hiểu lầm gì đó ở đây, cô cảm thấy con trai mình không phải một bạn nhỏ không hiểu chuyện như vậy!
Chẳng qua, dù có thế nào cô vẫn phải đích thân tới đó một chuyến, xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ tới đây, hai mắt Bạch Cẩm Sương hơi lóe lên: “Thầy giáo Bối, anh đã thông báo cho bố mẹ của Cảnh Đa Đa chưa?”
Thầy giáo Bối gật đầu: “Tôi đã báo với mẹ của bạn ấy rồi, mẹ của Đa Đa nói sẽ tới ngay!”
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Được, vậy tôi cũng sẽ tới ngay!”.
Cúp điện thoại, Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Tần Minh Xuân: “Tần Minh Xuân, hay là... Tôi thả anh xuống xe trước nhé!”
Tần Minh Xuân nhìn Bạch Cẩm Sương: “Tổng giám đốc Bạch, có chuyện gì xảy ra sao?”
Bạch Cẩm Sương biết đối phương có ý tốt nên hỏi thăm quan tâm, vì thế cô trả lời thật lòng: “Con trai tôi đánh nhau với một bạn nhỏ khác ở trường, tôi phải tới đó một chuyến!”
Hai mắt Tần Minh Xuân khẽ lóe lên: “Vừa hay tôi cũng đang rảnh, không có việc gì, tôi đi với cô tới đó!”.
Trong lòng Bạch Cẩm Sương đang rất vội, thấy cậu ta nói như vậy thì cô khẽ mím môi, nhưng không từ chối: “Vậy cảm ơn anh nhé!”.
Tần Minh Xuân khẽ lắc đầu: “Không cần cảm ơn!”
Bạch Cẩm Sương căng thẳng, sầm mặt lại, quay đầu xe đi tới hướng trường mầm non.
Từ khi Tần Minh Xuân tới thành phố Trà Giang, cậu ta đã biết Bạch Cẩm Sương có một cậu con trai. Hơn nữa, cậu ta cũng thấy cảnh Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân thường xuyên gặp mặt nhau, đứa bé kia lại mang họ Tần, có vô số dấu hiệu chứng tỏ đứa bé kia là con của Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương.
Vì thế, Tần Minh Xuân càng cảm thấy như bây giờ rất tốt, cuộc sống yên bình, cậu ta cũng không có ý can thiệp vào chuyện trong quá khứ nữa.
Nhưng khi nghe thấy chuyện con trai của Bạch Cẩm Sương đánh nhau với người khác, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương căng thẳng tới vậy, cậu ta vẫn thấy rất lo lắng. Chỉ là loại lo lắng này nghiêng về cảm giác quan tâm của một người anh trai dành cho em gái hơn.
Hai người Bạch Cẩm Sương và Tần Minh Xuân tới trường mầm non, trước khi xuống xe, Bạch Cẩm Sương nhìn Tần Minh Xuân, đưa chìa khóa xe cho cậu ta: “Anh cứ ở trong xe chờ tôi trước, nếu có chuyện gì cần anh giúp đỡ thì tôi sẽ gọi điện thoại cho anh!”
Tần Minh Xuân suy nghĩ một lát, như vậy cũng tốt, dù sao cậu ta cũng ở trên xe, có chuyện gì cũng có thể đi vào kịp thời.
Vì thế, cậu ta nhận chìa khóa xe rồi gật đầu.
Bạch Cẩm Sương gặp được một giáo viên ở cửa trường mầm non, cô hỏi thăm đối phương, biết được rằng bố mẹ của đứa trẻ bị đánh vừa nãy và bố mẹ của Cảnh Đa Đa đều đã tới rồi. Nhưng, hôm nay hiệu trưởng trường mầm non không có mặt ở trường nên lúc này bọn họ đều đang ở phòng làm việc của thầy giáo Bối!
Vì đã hỏi thăm được những chuyện này nên Bạch Cẩm Sương đi thẳng tới phòng làm việc của thầy giáo Bối.
Khi cô vừa mới đi tới cửa phòng thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, mang theo chút tức giận, chỉ trích: “Cô Cảnh, tôi biết bối cảnh nhà cô hơn người nhưng cô cũng không thể vì lý do này mà để con gái cô ý thể bắt nạt người khác chứ!”
Bạch Cẩm Sương hơi cau mày, giọng nói này... Rất quen tại, hình như cô đã từng nghe thấy ở đâu đó.
Vừa nghĩ như vậy cô đã thấy Lâm Kim Thư quay đầu lại nhìn cô. Nhưng người phụ nữ vừa trách móc Lâm Kim Thư vẫn luôn đứng đối mặt với Thầy giáo Bối nên Bạch Cẩm Sương cũng không thể nhìn thẳng mặt của cô ta.
Lâm Kim Thư liếc nhìn Bạch Cẩm Sương, sau đó nói chuyện đầu ra đấy: “Giám đốc Lưu, trước khi tôi được nghe kể về những chuyện đã xảy ra, tôi cảm thấy những lời trách móc phiến diện của cô chẳng có căn cứ gì cả!”
Người phụ nữ được Lâm Kim Thư gọi là giám đốc Lưu kia tức giận nói: “Cục cưng nhà tôi đã bị đánh sưng cả mặt lên rồi, chỉ cần không bị mù đều có thể nhìn thấy, cô còn muốn chối bỏ trách nhiệm? Cô Cảnh, tôi nhắc lại một lần nữa, cho dù bối cảnh nhà cô có hơn người như thế nào tôi cũng không thể đứng im nhìn con trai tôi bị bắt nạt mà không lên tiếng. Dù sao ở thành phố Trà Giang này, Lưu Ngọc Hoa tôi đây cũng coi như có số má!”.
Bạch Cẩm Sương ngẩn ra, nhất thời bừng tỉnh nhớ ra. Thì ra là Lưu Ngọc Hoa, cô có ấn tượng rất sâu đậm về người phụ nữ này, khó trách lại cảm thấy giọng nói ấy quen như thế.
Cô vừa định bước vào phòng làm việc thì vừa hay thầy giáo Bối cũng nhìn thấy cô, anh ấy vội vàng như nhận được đặc xá: “Cô Bạch, cô đến rồi!”
Anh thật sự có chút không chịu nổi, dù xem ra Lưu Báo Khánh có vẻ là người bị hại, nhưng Lưu Ngọc Hoa vừa vào cửa đã mang dáng vẻ hùng hổ dọa người, dường như muốn diệt cả trường mầm non và bố mẹ của Cảnh Đa Đa, Tần Minh Huyền để xả giận vậy.
Hơn nữa, thầy giáo Bối biết Lưu Bảo Khánh là tiểu bá vương của lớp chồi, cũng không biết lần này tại sao thằng bé này lại chọc tới Cảnh Đa Đa và Tần Minh Huyền. Thầy ấy có hỏi thế nào cũng không thể hỏi ra. Ngược lại, Lưu Bảo Khánh vừa bị đánh đã khóc lóc gọi điện thoại gọi mẹ của thằng bé tới.
Thầy giáo Bối thật sự cảm thấy nhức hết đầu. Hiện giờ Bạch Cẩm Sương đã tới, người lớn có thể giải quyết vấn đề cuối cùng coi như cũng đến đông đủ. Thầy giáo Bối nhìn Bạch Cẩm Sương giống hệt như nhìn thấy vị cứu tinh vậy.
Bạch Cẩm Sương nhìn anh ấy, khẽ gật đầu.