Bạch Cẩm Sương ngồi ngây người ở trong phòng khách sắp hai tiếng rồi, nghĩ đến tay của Mặc Tu Nhân, cô thấy lo lắng vô cùng.
Nhưng cô lại không dám đi lên lầu, sợ Mặc Tu Nhân trong cơn giận dữ trực tiếp lấy tay của chính anh ra để trút giận... Nhưng cho dù là như vậy, rốt cuộc cô vẫn không yên tâm.
Hai giờ sau, cô lén lút gọi quản gia đến, bảo ông ấy mở cửa phòng của Mặc Tu Niên nhìn xem tình hình của Mặc Tu Nhân ở trong đó như thế nào.
Quản gia cũng lo lắng cho tình trạng vết thương của Mặc Tu Nhân, vì thế liều mạng chịu đựng khả năng bị mắng chửi, nhẹ nhàng đi lên lầu. Kết quả, ông ấy vừa lên lầu đã lập tức bị dọa sợ rồi.
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân đỏ bừng, cả người mơ mơ màng màng, ông ấy đưa tay sờ một cái, phát hiện trán của anh nóng hầm hập.
Quản gia không dám chậm trễ thời gian, vội vàng xuống lầu tìm Bạch Cẩm Sương.
Lúc này Bạch Cẩm Sương hối hận không thôi, ruột cũng xanh cả rồi. Bây giờ Mặc Tu Nhân đang phát sốt, tám mươi phần trăm là miệng vết thương có dấu hiệu nhiễm trùng.
Cô để quản gia đi mời bác sĩ gia đình còn cô nhanh chóng chạy lên lầu, lấy khăn lông ướt tẩm cồn không ngừng lau chùi cho Mặc Tu Nhân, làm cho nhiệt độ hạ xuống bằng phương pháp vật lý.
Lúc bác sĩ đi tới, Mặc Tu Nhân đã không còn sốt lợi hại như vậy nữa rồi.
Chỉ có điều tình hình vẫn còn tương đối nghiêm trọng.
Bác sĩ kiểm tra của Mặc Tu Nhân một chút, xác định đúng là miệng vết thương bị nhiễm trùng dẫn đến phát sốt.
Ông ta băng bó lại vết thương cho Mặc Tụ Nhân một lần nữa, đồng thời kê thuốc hạ sốt, để Bạch Cẩm Sương kêu Mặc Tu Nhân dậy uống xong thuốc rồi ngủ tiếp.
Bạch Cẩm Sương để quản gia đi tiễn bác sĩ, mình thì cho Mặc Tu Nhân uống nước ấm, dự định gọi anh dậy uống thuốc.
Kết quả, cô đẩy anh hồi lâu, Mặc Tu Nhân mới mơ mơ màng màng mở to hai mắt ra. Anh nhìn Bach Cẩm Sương một cái bằng ánh mắt mở hồ, lẩm bẩm tự nói một mình: “Là tôi sốt đến hồ đồ rồi sao? Sao Bạch Cẩm Sương lại có thể ở trong phòng của tôi chứ?”
Khóe miệng của Bạch Cẩm Sương hơi giật giật hai cái, chẳng lẽ anh cho rằng cô là ảo giác?
Cô vừa muốn mở miệng bảo Mặc Tu Nhân uống thuốc.
Kết quả Mặc Tu Niên lại thì thào một câu: “Bạch Cẩm Sương không có lương tâm, sao có thể quan tâm tôi chứ!”. Anh nói xong, hai mắt nhắm lại, lật người một cái, trực tiếp coi Bạch Cẩm Sương trở thành không khí.
Bạch Cẩm Sương cạn lời nhìn trời, rốt cuộc là ai mới không có lương tâm rồi hả?
Nếu cô không có lương tâm thì sẽ không mời bác sĩ đến đây đâu.
Đúng là mắt mù, nhìn thấy tình trạng của Mặc Tu Nhân như thế này, cô cũng chỉ có thể hơi đẩy cánh tay của anh hai cái, bất đắc dĩ mở miệng: “Mặc Tu Nhân, đừng ngủ nữa, ngồi dậy uống thuốc trước đi”.
Mặc Tu Nhân nghe được giọng nói này lại giống như người đang ngủ nghe thấy con muỗi vo ve bên cạnh, không thoải mái đưa tay đánh vào tay Bạch Cẩm Sương hai cái.
Kết quả, cái tay anh đưa ra vừa đúng là cái tay bị thương, thoáng cái khiến anh đau đến tỉnh táo cả người.
Anh bị đau nhịn không được nhíu mày, chậm rãi mở to hai mắt, nhìn Bạch Cẩm Sương ở trước mặt, giọng điệu ấm ức: “Sao em có thể ở trong phòng của tôi?”.
Bạch Cẩm Sương nhìn dáng vẻ này của anh cũng không muốn bắt nạt bệnh nhân, mở miệng nói: “Anh phát sốt rồi, tôi vừa gọi bác sĩ đến kê chút thuốc cho anh, anh ngồi dậy uống thuốc đi”
Nói cho cùng thì Mặc Tu Nhân cũng bị bệnh rồi, anh nằm ở trên giường có phần tùy hứng quay đầu lại không nhìn Bạch Cẩm Sương chỉ phun ra một câu: “Không uống!”
Bạch Cẩm Sương cảm thấy hơi đau đầu: “Không uống thuốc anh không thể hạ sốt được đâu”.
Mặc Tu Nhân nghĩ đến cuộc điện thoại của đàn anh, tin tức của Sở Tuấn Thịnh lúc trước, giọng nói càng thêm cứng rắn: “Không hạ sốt cũng không liên quan gì tới em”.
Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ đưa tay chống trán: “Như vậy đi, nếu anh thật sự không muốn uống thuốc, vậy tôi gọi bác sĩ trở lại tiêm cho anh một mũi, hoặc là truyền nước biển cũng được.”
Mặc Tu Nhân mạnh mẽ quay người nhìn về phía Bạch Cẩm Sương, giọng nói có phần sốt ruột: “Ai muốn tiêm, truyền nước biển hả?” Bạch Cẩm Sương nhìn anh chằm chằm, cố gắng dùng giọng điệu bao dung nhất nói: “Anh không tiêm, truyền nước biển thì uống thuốc, dù sao cũng phải chọn, cái nào cũng như nhau”
Cô cảm thấy dáng vẻ bây giờ của cô ép anh uống thuốc, tiêm thuốc cực kỳ giống như mẹ của Mặc Tu Nhân, ngay cả trong lòng không bận tâm lo lắng cũng phải chăm sóc cẩn thận.
Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm gương mặt ẩn ẩn lo lắng của Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt thay đổi thất thường.
Một lát sau, vẻ mặt anh có phần phức tạp nặng nề mở miệng: “Đưa thuốc tới đây đi”.
Mặc Tu Nhân thỏa hiệp rồi, Bạch Cẩm Sương vội vàng như nhận được đại xá, đưa thuốc và cốc nước tới cho Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn cô một cái, chỉ dùng tay phải vẫn còn hoàn hảo nhận lấy thuốc, lại không chạm vào cốc nước.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Cầm lấy nước đi”
Cái trán của Mặc Tu Nhân mơ hồ giật giật, dùng ánh mắt giống như nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ nhìn Bạch Cẩm Sương: “Em cảm thấy cái tay này của tôi có thể cầm được cốc nước sao hả?”
Bạch Cẩm Sương ngẩn ra, vội vàng mở miệng: “Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi không nghĩ đến phương diện này. Anh uống thuốc trước đi, tôi cầm nước cho anh.”
Đây là lần đầu tiên Bạch Cẩm Sương hòa nhã dịu dàng như vậy ở trước mặt Mặc Tu Nhân.
Nhưng mà trong lòng Mặc Tụ Nhận lại thấy không thoải mái. Nếu không phải do anh bị thương vì cô, sợ là cô cũng sẽ không dùng loại thái độ này đối xử với mình đâu.
Nghĩ đến điều này, sắc mặt của Mặc Tu Nhân lại có vẻ âm u khó lường.
Bạch Cẩm Sương thấy anh không có phản ứng gì, nhịn không được mở miệng: “Mặc Tu Nhân, mau uống thuốc đi kìa.”
Mặc Tụ Nhân nâng con người lên nhìn cô một cái, ánh mắt có phần phức tạp, anh lên tiếng: “Cúi người xuống giúp tôi lấy viên kẹo bạc hà từ trong tủ đầu giường ở bên dưới.”
Bạch Cẩm Sương hơi ngẩn người, có chút phản ứng không kịp: “Anh uống xong thuốc trước đi rồi tôi lại lấy giúp anh”
Sắc mặt Mặc Tu Nhân hơi khó coi: “Tôi bảo em lấy thì em cứ lấy, sao lại nói nhiều lời vô nghĩa thế. Tôi muốn em chuẩn bị tốt trước”
Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ bĩu môi, nể tình người nào đó bị thương, tận tâm tận lực khom lưng, lấy mấy viên kẹo bạc hà ra, để ở trong lòng bàn tay.
Lúc này cô lại nhìn về phía Mặc Tu Nhân nói: “Bây giờ anh có thể uống thuốc rồi chứ?”
Mặc Tu Nhân hít sâu một hơi: “Bóc cho tôi một viên kẹo, đặt ở trên tủ đầu giường”.
Đây là lần đầu tiên Bạch Cẩm Sương biết được Mặc Tu Nhân nhiều chuyện như vậy.
Cô nhận mệnh bóc một viên kẹo, gác trên giấy gói kẹo, đặt ở trên tủ đầu giường, sau đó nhìn Mặc Tu Nhân, vẻ mặt đó giống như đang nói lần này thì có thể rồi chứ hả?
Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô một cái, cúi đầu nhìn chằm chằm động thuốc ở trong lòng bàn tay, gắt gao nhíu nhíu mày. Sau đó, anh mang theo vẻ mặt thấy chết không sờn đổ mạnh đống thuốc vào miệng nuốt xuống, tiếp đó nhanh chóng cầm lấy cốc nước ở trong tay Bạch Cẩm Sương, uống nhiều thêm mấy ngụm nước, dùng tốc độ nhanh nhất cầm viên kẹo bạc hà ở trên tủ đầu giường nhét vào trong miệng, lúc này dường như mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Một loạt những động tác này của anh khiến Bạch Cẩm tương đang nhìn cũng ngớ người ra không thôi.
Cô im lặng trong chốc lát, thấp giọng nói: “Mặc Tu Nhân, sẽ không phải là anh sợ đắng chứ..”.
Trong nháy mắt sắc mặt của Mặc Tu Nhân liền trở nên xanh mét, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạch Cẩm Sương, em ít nói vớ nói vẩn đi ch tôi”.
Bạch Cẩm Sương nhìn bộ dạng thẹn quá thành giận này của anh, nhất thời không nhịn được muốn cười, cố nén ý cười, xoay đầu lại không dám nhìn Mặc Tu Nhân nữa.
Nhưng mà bả vai của cô vẫn không nhịn được mà run rẩy.
Trước kia cô chưa từng thấy qua Mặc Tu Nhân uống thuốc, nên thật sự không nghĩ tới Mặc Tu Nhân lại sợ đắng như vậy.
Chuyện này thật sự là làm cô kinh ngạc đến ngây người rồi.
Tuy vừa rồi thuốc mà bác sĩ kê đều không có bọc đường, nhưng cũng không đến nỗi nào mà.
Bạch Cẩm Sương nhịn cười, len lén nhìn Mặc Tu Nhân một cái.
Giọng nói của Mặc Tu Nhân giống như muốn giết người bịt đầu mối vang lên: “Bạch Cẩm Sương, nếu em dám nói ra ngoài thì em chết chắc rồi đó”.
Rốt cuộc Bạch Cẩm Sương cũng không nhịn được bật cười ra tiếng, nhìn khuôn mặt tuấn tú đã xanh mét vì tức giận của Mặc Tu Nhân, nhịn không được lùi về sau một bước, giọng nói mang theo ý cười: “Anh yên. tâm, tôi nhất định sẽ không nói lung tung đầu”
Mặc Tu Nhân nhìn cô với vẻ mặt không tin, khuôn mặt tuấn tú cũng sắp tức giận đến lệch đi rồi.
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân, ý cười nơi đáy mắt muốn giấu cũng giấu không được. Không biết có phải mình mang theo vầng ánh sáng thầm mến hay không, cô chỉ cảm thấy dáng vẻ này của Mặc Tu Nhân cũng quá đáng yêu rồi.
Một tổng giám đốc cao ngạo lạnh lùng bá đạo lại có thể sợ đắng. Chuyện này nếu để người trong công ty biết được, chẳng phải là mọi người được mở rộng tầm mắt rồi.
Chỉ có điều loại chuyện này cô mới sẽ không chia sẻ với người khác đâu.