Đàm Phi Tuần lúc đó rất kinh hãi, nhưng lúc ấy Đàm Phi Vũ đã cùng Bạch Cẩm Sương trở về nước, nhưng không hiểu sao Đàm Phi Vũ lại có thể vào bệnh viện Lục Thành Ngôn để làm việc. Lục Thành Ngôn đối với mọi hành động của Đàm Phi Vũ đều nằm rất rõ trong lòng bàn tay. Lần này, Lục Thành Ngôn hoàn toàn không cần khống chế ông ta, chỉ cần không chế Đàm Phi Vũ, ông ta sẽ vì con trai mình mà phải giúp Lục Thành Ngôn làm nghiên cứu.
Sau đó chuyện này hoàn toàn không thể kiểm soát được nữa, Bạch Cẩm Sương đã khôi phục trí nhớ, sau đó Đàm Phi Vũ và Bạch Cẩm Sương lập tức đều bị cuốn vào cuộc đấu tranh giành giữa Lục Thành Ngôn và nhà họ Tần. Nhưng những điều này...Đàm Phi Tuấn cảm thấy nhà họ Tần hoàn toàn không phát hiện ra, còn ông ta lại không thể nói lung tung, càng nghĩ càng thêm lo lắng.
Cho nên, ông ta nảy ra một suy nghĩ trong đầu bảo Đàm Phi Vũ làm cho Bạch Cẩm Sương mất trí nhớ một thời gian.
Nếu như Đàm Phi Vũ dẫn theo Bạch Cẩm Sương bị mất trí nhớ trở về nước Z, thì anh ta có thể tránh được những tai họa này hay không?
Thế nhưng, Đàm Phi Tuấn làm sao cũng không thể ngờ tới, đứa con trai ngốc nghếch của ông ta, lúc đi lấy đồ đạc lại bị Mặc Tu Nhân phát hiện, bây giờ đã bị Mặc Tu Nhân trừng phạt, người còn nằm trong bệnh viện hoàn toàn dưới sự kiểm soát của Lục Thành Ngôn. Lục Thành Ngôn vừa mới gọi điện thoại tới, hỏi về chuyện ông ta gửi chuyển phát nhanh cho Đàm Phi Vũ. Đàm Phi Tuấn cảm thấy, anh hỏi chỉ là muốn nhân tiện cảnh cáo ông ta không nên nói lung tung với Mặc Tu Nhân, mới là chuyện quan trọng nhất.
Tuy rằng ông ta biết: Tần Vô Đoan số 1 là dùng để đối phó nhà họ Tần, nhưng mà, ông ta căn bản không biết gì về mục đích của Lục Thành Ngôn, chỉ sợ là nói cho Mặc Tu Nhân biết chuyện này, cũng chưa chắc có thể giúp được bao nhiêu.
Đàm Phi Tuấn ở trong phòng ngủ buồn bực một lúc, cầm điện thoại di động rửa mặt rồi đi xuống lầu.
Đàm Phi Tuấn vừa xuống lầu, đã nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Mặc Tu Nhân đang nhìn mình không chút kiêng dè nào.
Trong lòng Đàm Phi Tuấn hơi hồi hộp một chút, lúc ấy suy nghĩ đầu tiên của ông chính là, người thanh niên này chắc chắn sẽ không dễ đối phó, Lục Thành Ngôn muốn đối phó với anh thật sự không đơn giản. Đàm Phi Tuấn trong lúc suy nghĩ, trong lòng đã có dự định.
Ông ta vừa ngồi xuống, Đỗ Yến Oanh liền nhìn về phía ông ta nói: “Phi Tuấn, tôi có chút chuyện muốn nói với ông!”
Đàm Phi Tuấn suy nghĩ một chút, liền hiểu được ý Mặc Tu Nhân sợ rằng ông ta nói cho Đỗ Yến Oanh biết những chuyện Đàm Phi Vũ đã làm.
Ông ta khẽ thở dài, nói với Lý Thục Nhã: “Thục Nhã, em lên tầng lấy hộp trà mà lúc trước người khách kia đã tặng cho anh, nhân lúc rảnh rồi anh sẽ pha trà cho Yến Oanh và bố của Bông Vải nếm thử!”
Lý Thục Nhã lại không hề nghĩ nhiều, gật đầu sau đó đi lên tầng
Đàm Phi Tuấn lúc này mới nhìn về phía Đỗ Yến Oanh nói: “Tôi biết bà muốn nói cái gì, tôi chỉ có thể nói một câu xin lỗi, có lẽ con người ta đều ích kỷ, cho nên khá chiều chuộng con cái của mình, chuyện lần này, tôi không bao biện cho bản thân, thành thật xin lỗi, Yến Oanh!”
Nghe vậy, Đỗ Yến Oanh có chút thất vọng, bà còn muốn giải thích với Đàm Phi Tuấn, nhưng mà, bà thật sự không nghĩ tới Đàm Phi Tuấn lại thẳng thắn thừa nhận mà không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào. Mặc Tu Nhân bình tĩnh nói: “Nếu ông Đàm đây đã không có bất kỳ lời giải thích nào thì, dì Đỗ, dì cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa, nể mặt mối quan hệ hàng xóm lâu như vậy, dì hãy nói lời tạm biệt với ông ấy, chúng ta đi thôi!”
Đàm Phi Tuấn hơi nhíu mày: “Đúng là thanh niên, tính tình nóng nảy, nếu Cẩm Sương không có chuyện gì rồi, hãy uống một tách trà rồi hằng đi!”
Nghe những lời này, sắc mặt Mặc Tu Nhân lập tức lạnh lùng, Bạch Cẩm Sương cũng có chút khó chịu: “Vậy là cháu không có xảy ra chuyện gì, chủ Đàm cảm thấy rất thất vọng sao?
Cảm giác áy náy trên mặt Đàm Phi Tuấn chợt thoáng qua, ông ta nhìn cô bất lực nói: “Cẩm Sương, cháu nghĩ nhiều rồi, mục đích của chủ là chỉ muốn làm cho cháu có cuộc sống bình yên mà thôi!”
Bạch Cẩm Sương bật cười một tiếng: “Cùng Đàm Phi Vũ có một cuộc sống bình yên sao? Chú Đàm không cảm thấy, như vậy rất ích kỷ sao? Trong lòng Bạch Cẩm Sương thầm nghĩ, dù sao mấy năm nay cô cũng gọi Đàm Phi Tuấn một tiếng chủ, cũng coi như là người thân, là bậc cha chủ của cô, nhưng mà lại không nghĩ tới nhận được kết quả như thế này, trong lòng cô vừa thất vọng, đau khổ lại vừa tức giận, những cảm xúc này hoàn toàn không ai có thể hiểu được.
Lúc này, Lý Thục Nhã cầm một hộp trà hình chữ nhật xuống, Đàm Phi Tuấn không trả lời câu hỏi của Bạch Cẩm Sương, chỉ cầm lấy hộp trà, đổ một ít nước, nhúng nước vào nắp hộp trà ở rồi viết vào mặt sau: Tần là nhân bản số một, sắp tới sẽ được ra mắt!”
Đàm Phi Tuấn nhanh chóng viết xong, đem nắp hộp đưa cho Mặc Tu Nhân: “Anh Mặc, giúp tôi cầm một chút đi!
Mặc Tu Nhân vừa rồi đã chú ý tới những chữ mà Đàm
Phi Tuấn viết và cộng thêm những lời nói của Đàm Phi
Tuấn, ánh mắt anh lóe lên, rồi đưa tay lau đi.
Đàm Phi Tuấn pha trà, sau đó rót cho mỗi người một lỵ, ông ta cũng cầm một ly lên nếm thử một miếng, đột nhiên nói: “Lúc trước Bông Vải không phải muốn ăn rau xanh nhà mình trồng sao, ông có trồng một ít ở sân sau, Bông Vải, ông Đàm dẫn cháu đi hái rau xanh, có được không nào?”
Tần Minh Huyền nhìn Bạch Cẩm Sương một chút xong lại nhìn qua Mặc Tu Nhân.
Bạch Cẩm Sương cau mày không biết Đàm Phi Tuấn đã mua thuốc gì cho vào cổ họng, đôi mắt Mặc Tu Nhân nheo lại một cái, rồi gật đầu: Bông Vải, nếu con muốn ăn rau xanh, vậy thì cứ đi đi!”
Đàm Phi Tuấn cười cười, dắt theo Bông Vải đi ra ngoài. Mặc Tu Nhân nhìn ông ta cầm điện thoại di động ném ở trên ghế sô pha, ánh mắt lóe lên một tia sáng, đứng lên kh lưng ghé vào tai Bạch Cẩm Sương nói: “Anh đi ra ngoài một chút, em nói với dì và bà Đàm anh đi vệ sinh là được rồi!” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện* tại ТгuуeлАРР.cом
Bạch Cẩm Sương gật đầu.
Ngay sau khi Mặc Tu Nhân rời đi, Lý Thục Nhã quả nhiên hỏi Mặc Tu Nhân đi đâu, Bạch Cẩm Sương nói anh đi vệ sinh.
Lý Thục Nhã sững sờ, bà cũng không nói hướng Mặc Tu Nhân đi không phải nhà vệ sinh, nói không chừng anh trở về biệt thự của mình ở bên cạnh.
Mặc Tu Nhân đi ra ngoài, đi thẳng về phía sân sau của biệt thự. Lúc anh đi qua, nhìn thấy Đàm Phi Tuấn mỉm cười ân cần dẫn Tần Minh Huyền đi hái rau xanh.
Mặc Tu Nhân đứng bên cạnh vườn rau, không để ý, giọng điệu bình tĩnh nói: “Điện thoại di động của ông đang bị theo dõi sao!” Đàm Phi Tuấn ngẩng đầu, cười nhìn anh một cái: “Đâu chỉ là điện thoại di động! Ngay cả người của tôi cũng đang bị khống chế!” Mặc Tu Nhân nhíu mày: “Thật không nhìn ra! Nếu ông đang bị khống chế sao có thể gọi tôi ra ngoài!”
Đàm Phi Tuấn cười cười: “Có vài chỗ cậu không biết, chúng tôi nghiên cứu y học, rất thích các loại thuốc khống chế người khác, chưa kể...người như tôi, bọn họ đương nhiên là không thể khống chế suy nghĩ, nếu không... Làm sao có thể giúp bọn họ làm nghiên cứu được chứ!”
Ánh mắt Mặc Tu Nhân bình tĩnh: “Người khống chế ông chính là người đang nghiên cứu nhân bản Tần Vô Đoan sao!”
Đàm Phi Tuấn không nói gì.
Mặc Tu Nhân giọng điệu lãnh đạm: “Tôi biết người Tần Vô Đoan kia ở Minh Thành là giả, chẳng qua tôi không ngờ được, anh ta lại là người nhân bản, như vậy tôi có thể hiểu được vì sao anh ta lại có gen giống Tần Vô Đoan như vậy. Còn về phần để cho anh ta tiến vào tập đoàn Tần Thị, không phải là tôi không đề phòng, chẳng qua chỉ vì tôi muốn bắt rùa trong hũ mà thôi, ông nói với tôi những điều này, là muốn đổi người hợp tác sao, ông cảm thấy những điều này tôi không thể đoán được sao?”
Đàm Phi Tuấn khẽ thở dài, cậu thanh niên này quả thật rất thông minh, thật sự nằm ngoài dự đoán của ông ta, không nghĩ tới cậu ấy căn bản không hề tin tưởng vào Thần Vô Đoan” số 1 kia.
Ông ta thản nhiên nói: “Người ở Minh Thành kia, gọi là “Tần Vô Đoạn” số một, là một nhân bản thành công nhất, còn những người khác, trước mắt còn không thể mở mắt ra, tất cả đều đang ở trong phòng thí nghiệm!”