Bạch Cẩm Sương cười lắc đầu, chân thành nói rằng: “Tôi biết anh là vì muốn tốt cho tôi, nhưng mà, tôi làm việc gì cũng theo nguyên tắc của bản thân, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn, chuyện tối hôm nay, một lần nữa cảm ơn anh.Ơn cứu mạng của anh, tôi sẽ không bao giờ quên đâu!” Sở Tuấn Thịnh kiêu ngạo mà khẽ ừ nhẹ.
Bạch Cẩm Sương cười một tiếng, mở cửa xe. Bạch Cẩm Sương trở về biệt thự Hương Uyển, Mặc Tu Nhân không có ở đây, Bạch Cẩm Sương nghĩ đến chuyện tối hôm nay, trong lòng vẫn thấy hơi chút tủi thân.
Chỉ có điều, sau khi bình tĩnh lại, cô vẫn cảm thấy, nói cho cùng phải trách chính bản thân mình, tối nay cô đã quá manh động! Hợp đồng của Thiện Lỗi, ngày mai phải bàn bạc với Lâm Thanh Tuấn mới được, bắt buộc phải từ bỏ thôi, vũng nước đục này, cô không muốn lại nhúng tay vào nữa. Cô chẳng thể nào may mắn đến mức lần thứ hai vẫn còn có người tới cứu mình. Ngay tại lúc đó, vẫn ở chỗ quán bar cũ.
Mặc Tu Nhân đang rầu rĩ uống rượu, Cảnh Hạo Đông nhìn anh đầy soi mói, cười nghiêng ngả cả người: “Tôi nói này, Tu Nhân, trong giới đều đang đồn đại nhặng xị cả lên chuyện của nhà họ Lý, thật sự là do cậu gây ra hả?”
Mặc Tu Nhân lành lạnh liếc nhìn anh ta: “Cậu cảm thấy sao?”
Cảnh Hạo Đông mắt cũng không nháy nhìn anh, giọng điệu dò xét: “Cậu nói xem có phải trò cười không, lại còn có người nói rằng, chuyện cậu làm lần này là một mũi tên trúng ba con chim, mục tiêu là ba người Cận Thần Huy, Bạch Linh Lan và Lý Thanh nữa kìa!” Mặc Tu Nhân mặt đơ như cây cơ nhìn anh ta, không nói một lời.
Cảnh Hạo Đông kinh ngạc: “Không phải chứ, là thật hả, lúc đó là cậu cố ý để cho tôi dân Cận Thần Huy đến chơi, mục đích chính là vì khiến Bạch Linh Lan trở thành trò cười, thành công chọc giận cô ta? Đúng không?” Mặc Tu Nhân khẽ hừ trong họng, không thèm phản ứng với anh ta.
Cảnh Hạo Đông cũng không tức giận, mặt anh ta tràn đầy vẻ khiếp sợ: “Là vì Bạch Cấm Sương ư?”
Mặc Tu Nhân mở lòng từ bi mà ở lại, Cảnh Hạo Đông kinh ngạc muốn rớt cả cằm: “Tôi vậy mà lại thật sự không nhìn ra được, vậy nghĩa là cậu... thích cô ấy rồi?”
Mặc Tu Nhân liếc nhìn Cảnh Hạo Đông: “Trong đầu cậu ngoài chuyện yêu thích, còn thứ gì khác không vậy?”
“Nếu không phải cậu thích cô ấy, hà cớ gì vì giúp cô ấy mà xài cái gì mà Tiên hoàn kể, tôi cũng bị dọa cho chết khiếp luôn đó!”
Mặc Tu Nhân hớp một ngụm rượu, giọng hờ hững: “Chẳng qua là do tôi nhìn mấy người đó không vừa mắt, tiện tay thu dọn một chút mà thôi, chẳng có quan hệ gì với Bạch Cẩm Sương cải!”
Cảnh Hạo Đông nhìn Mặc Tu Nhân một hồi, không nói lời nào, anh ta cũng không có hoàn toàn tin tưởng lời giải thích này của Mặc Tu Nhân. Những hành động trong khoảng thời gian này của Mặc Tu Nhân chỗ nào cũng lộ vẻ bất thường. Khi Mặc Tu Nhân về đến nhà, tầng trệt không có ai hết, chỉ có Tiểu Bạch ngoan ngoãn nhu thuận làm ổ trên Sô pha.
Mặc Tu Nhân nghĩ đến chuyện Bạch Cẩm Sương nói là mắc nợ anh, bèn nhịn không được hừ nhẹ, trong lòng thậm chí còn ngây ngô mà nghĩ rằng: 'Nói là mắc nợ mình, vậy mà mình còn chưa về tới, đã bỏ đi ngủ trước rồi! Có lẽ do uống rượu say, anh vậy mà lại có một suy nghĩ viễn vông. '
Nếu Bạch Cẩm Sương mắc nợ mình, vậy có thể đổi thành mỗi tối đều ôm cô ấy ngủ được không nhỉ! Cô ấy thật sự có thể chữa 'trị được chứng mất ngủ của mình, quả thật là hiệu nghiệm hơn thuốc nhiều! Mãi tới khi Tiểu Bạch kêu meo meo, Mặc Tu Nhân mới chợt bừng tỉnh lại, anh đang nghĩ toàn mấy thứ gì không biết! Anh buồn bực nên ăn một viên kẹo bạc hà để cho đầu óc bản thân hơi tỉnh táo lại, lên lầu rửa mặt đi ngủ. Kết quả là, anh vừa mới lên tới lầu trên, đã nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đứng ở đầu cầu thang.
Bạch Cấm Sương nhìn Mặc Tu Nhân: “Ngài Mặc, anh đã về rồi à!” Mặc Tu Nhân bước hai bước về phía trước, Bạch Cẩm Sương ngửi thấy ngay mùi rượu nồng nặc, cô cau mày nhẹ: “Anh đã uống rượu hả?”
Mặc Tu Nhân nghĩ tới thái độ lạnh nhạt hờ hững mà Bạch Cẩm Sương dành cho mình, giọng có chút cáu kỉnh: “Tôi uống rượu còn phải báo cáo với em hả?”
Bạch Cấm Sương mím môi: “Không cần đâu, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi mài”
Mặc Tu Nhân uống rượu vô, nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt này của Bạch Cẩm Sương, sự bực dọc trong lòng dường như tăng gấp bội, cảm xúc cũng bị phóng đại lên, lông mày anh nhăn tít cả lại: “Em còn việc gì nữa không?”
Mặc Tu Nhân vừa nói xong đã hối hận ngay lập tức! Trong lòng anh không hề có ý này nhai Bạch Cẩm Sương vốn là do nghe được tiếng mở cửa nên muốn nói sơ qua chuyện của Thiện Lỗi với Mặc Tu Nhân. Lúc đầu cô định để ngày mai mới bàn bạc chuyện này với Lâm Thanh Tuấn, nhưng nghe thấy tiếng mở cửa, nghĩ tới chuyện đã xảy ra vào tối nay, bỗng nhiên cô lại muốn nói với Mặc Tu Nhân.
Suy cho cùng, nguyên nhân chủ yếu mà Thiện Lỗi chăm chăm nhằm vào cô là do Mặc Tu Nhân. Vậy mà, thái độ không kiên nhẫn này của Mặc Tu Nhân, khiến cho Bạch Cẩm Sương lập tức nghĩ tới lúc ban ngày anh ta có nói rằng sau này đừng có lại mang loại chuyện như vậy tới làm phiền anh ta.
Vẻ mặt cô có đôi chút khó chịu, nhưng cô che giấu tất cả cảm xúc, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt: “Không có gì, chỉ là tôi nghe thấy có tiếng động, nên ra ngoài xem thử xem có phải ngài Mặc đã trở về không!” Bạch Cẩm Sương nói xong bèn xoay người muốn đi. Tuy nhiên, Mặc Tu Nhân thình lình nằm chặt cánh tay của cô, kéo cô quay trở lại, đè cô sát vào tường chặn lại.
Bạch Cẩm Sương hoàn toàn không nghĩ tới tình huống này, cô vô cùng căng thẳng, nhịp tim không kiềm được mà tăng nhanh. Trong hơi thở của Mặc Tu Nhân thoang thoảng mùi rượu, phả hết lên mặt cô: “Bạch Cẩm Sương, em xem tôi là khỉ hả, nói nhìn thì nhìn!” Bạch Cẩm Sương hơi không thoải mái nghiêng đầu qua một bên, giơ tay đẩy Mặc Tu Nhân: “Ngài Mặc, anh uống nhiều rồi, bình tĩnh chút đi, tôi đơn giản chỉ là muốn quan tâm người bạn chung một nhà với tôi thôi!” Mặc Tu Nhân dùng lực thật mạnh đè Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương hoàn toàn không đẩy anh ra được. Nàng cau mày đành bất lực, không muốn so đo với một con ma men.
Mặc Tu Nhân nghe được cô nói vậy, đột nhiên buông lời giễu cợt, giọng điệu còn có chút trào phúng: “Bạn chung một nhà, chà... xưng hô này của em mới lạ phết!” Bạch Cấm Sương nhíu mày, vừa mới muốn nói gì đó. Nhưng, Mặc Tu Nhân bất chợt khom người, cứ như là đứng không vững vậy, đầu dụi cả vào cổ cô, đôi môi mềm mại kề sát xương quai xanh của cô, ôm cô không nói một lời.