Mặc dù Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư không phải là phù dâu, nhưng ba người họ có một mối quan hệ không hề tầm thường. Đêm trước hôn lễ của Tề Bạch Mai, Lâm Kim Thư và Bạch Cẩm Sương đã đồng ý cùng cô ấy qua đêm.
Bạch Cẩm Sương đầu giờ chiều tan làm, đi thẳng đến tập đoàn Tần thị. Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên cô đến nơi làm việc của Mặc Tu Nhân sau khi trở về nước.
Bởi vì cô đã đánh tiếng với Mặc Tu Nhân trước, nên khi đến dưới tầng của tập đoàn Tần thị, đã thấy Triệu Văn Vương đang đợi cô
Bạch Cẩm Sương và Triệu Văn Vương đi về phía thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, khi họ gần đến trước thang máy, có người đột nhiên đi tới với một phần tài liệu và hỏi Triệu Văn Vương về một số vấn đề công việc.
Bạch Cẩm Sương đứng đó chờ anh ta, cô buồn chán vô cùng nên tùy ý nhìn quanh đánh giá một chút.
Đúng lúc này, một bóng người quen thuộc lọt vào tầm mắt của cô, tay cầm một xấp tài liệu, cô ta bước tới thang máy dành cho nhân viên.
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương có chút không tốt, bởi vì người đó, không phải ai khác, chính là Hửa Phồn Tinh, người luôn có vẻ mặt si mê khi gặp Mặc Tu Nhân. Trái tim Bạch Cẩm Sương hơi chùng xuống, đây là ý của Mặc Tu Nhân sao?
Nếu không, Mặc Tu Nhân sao có thể cho phép Hứa Phồn Tinh vào tập đoàn Tần thị? Bạch Cẩm Sương sẽ không nghĩ rằng Mặc Tu Nhân không biết chuyện gì, dù sao thì Mặc Tu Nhân đã sắp xếp người nhìn chằm chằm vào Hứa Phồn Tinh ngay trong công ty, cho dù là là Mặc Tu Nhân, anh không quan tâm đến sự ra vào của một số nhân viên nhỏ bên dưới, nhưng anh lại bố trí người nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Hứa Phồn Tinh, thậm chỉ không thể từng động thái của Hứa Phồn Tinh, đều không nói cho Mặc Tu Nhân biết.
Bạch Cẩm Sương trong lòng trầm xuống vô cùng, vào lúc này, Hứa Phồn Tinh tình cờ nhìn về phía Bạch Cẩm Sương.
Nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, cô ta cong môi cười nhẹ, vẻ mặt khiêu khích, Bạch Cẩm Sương nắm chặt tay trong tiềm thức và ánh mắt không hề hoảng hốt.
Khi Triệu Văn Vương trả lời xong vấn đề công việc, sau đó xoay người đi vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc với Bạch Cẩm Sương, Hứa Phồn Tinh đã vào thang máy dành cho nhân viên rồi, Triệu Văn Vương cũng không để ý.
Vào thang máy, Bạch Cẩm Sương cúi mắt xuống suốt chặng đường khi thang máy đi lên, không biết cô đang suy nghĩ cái gì, Triệu Văn Vương cũng thức thời không có quấy cô suy nghĩ.
Tuy nhiên, khi đến gần tầng cao nhất, Bạch Cẩm Sương đột nhiên hỏi: “Công ty của các anh gần đây có tuyển thêm người à?”
Triệu Văn Vương không kịp phản ứng lại, khó hiểu nhìn Bạch Cẩm Sương: “Hả?”
Bạch Cẩm Sương ánh mắt lóe lên, cô lắc đầu: “Không có chuyện gì, tôi tùy tiện hỏi mà thôi! Anh không cần suy nghĩ nhiều!”
Bạch Cẩm Sương đột nhiên nghĩ rằng mặc dù điện thoại của cô và Mặc Tu Nhân có thể tùy tiện kiểm tra của nhau, nhưng cả hai đều không làm như vậy.
Về việc Hứa Phồn Tinh đến làm việc ở tập đoàn Tần thị, nếu Mặc Tu Nhân đã không nói ra, anh ấy đương nhiên có lý do riêng, đợi đến lúc nào anh ấy nguyện ý thì sẽ chủ động nói cho mình biết vấn đề này thôi!
Bạch Cẩm Sương trong lòng vốn là muốn tin tưởng Mặc Tu Nhân, nhưng nhìn Hứa Phồn Tinh lại khiến cô cảm thấy có chút không thoải mái. Khi thang máy đến, Triệu Văn Vương đưa ra động tác mời, Bạch Cẩm Sương dẫn đầu ra khỏi thang máy, Triệu
Văn Vương dẫn Bạch Cẩm Sương đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
Khi đi ngang qua phòng thư ký, bởi vì bức tường ngăn cách với hành lang là một bức tường kính, thường trong suốt, Bạch Cẩm Sương nhìn thấy vài nữ thư ký trong phòng thư ký, tất cả đều đang nhìn mình.
Cô dường như không bị ảnh hưởng, mặt không cảm xúc đi về phía văn phòng chủ tịch.
Triệu Văn Vương tiến cô tới cửa văn phòng, nói: “Cô Bạch, cô tự mình vào đi. Có việc gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu và đẩy cửa bước vào.
Bàn làm việc của Mặc Tu Nhân ngay phía trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn. Bàn làm việc bằng gỗ trồng to và nặng. Trong văn phòng sáng sủa, có dãy giá sách bên trái, được sắp xếp gọn gàng. Hai bên sàn nhà cửa sổ trần, có vài chậu cây cao, nhìn phòng làm việc sống động hơn một chút, bên phải có cửa ra vào, có lẽ là phòng nghỉ, trước phòng nghỉ có một bàn cà phê nhỏ bao quanh ghế số pha nhỏ, cũng là nơi nói chuyện làm việc và nghỉ ngơi. Bạch Cẩm Sương nhìn quanh văn phòng, và thấy Mặc Tu Nhân đang ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cô.
Bạch Cẩm Sương cười đi vào: “Em không quấy rầy anh chứ!”
Mặc Tu Nhân khẽ lắc đầu: “Em đến đây, lúc nào cũng không tính là làm phiền!”
Bạch Cẩm Sương cong môi cười: “Ồ, anh biết nói chuyện quá đấy!”
Mặc Tu Nhân nhìn cô, vẫy vẫy tay, ánh mắt dịu đi một chút: “Lại đây!”
Bạch Cẩm Sương bụm miệng, đi tới trước bàn làm việc, kéo ghế ngồi xuống: “Sau này anh không được gọi em như vậy, không khác gì đang gọi chó cả!”
Mặc Tu Nhân giật mình, trong mắt hiện lên ý cười: “Chỉ cần em không coi là vậy, vậy thì không phải!”
Bạch Cẩm Sương mặt lập tức đen lại: “Mặc Tu Nhân, anh đang gây chuyện đấy hả!” Mặc Tu Nhân cười nỉ non: “Sao có thể chứ, em có thể đích thân tới tìm anh, anh vui còn không kịp đây, làm sao có chuyện gây sự được?”
Bạch Cẩm Sương méo miệng, cô không thèm tin lời nói vô nghĩa của Mặc Tu Nhân.
Hơn nữa, khi nói chuyện với Mặc Tu Nhân, cô luôn nghĩ đến nụ cười khiêu khích của Hứa Phồn Tinh, trong lòng có chút lơ đễnh.
Mặc Tu Nhân hỏi cô: “Tại sao em lại bắt đầu gọi anh bằng cả họ và tên của anh? Không phải trước đây em chỉ gọi Tu Nhân sao!”
Thực ra, mỗi lần Bạch Cẩm Sương gọi anh như thế này, là mỗi lần anh cảm thấy trong lòng như có một luồng điện ấm áp truyền đến, rất thoải mái.
Kết quả là Bạch Cẩm Sương đột nhiên gọi lại anh như cũ, điều này khiến Mặc Tu Nhân cảm thấy...cô có vẻ đang tức giận.
Chỉ là vì cô vừa mới bước vào, anh chỉ đùa giỡn vài câu trêu chọc cô, cũng không đến nỗi làm gì khiến cô tức giận chứ!
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Mặc Tu Nhân: “Đột nhiên em không muốn gọi nữa!”
Mặc Tu Nhân ánh mắt hơi hơi xẹt qua: “Em không vui sao?”
Bạch Cẩm Sương sửng sốt, có phần ngạc nhiên khi thấy Mặc Tu Nhân lại nhạy bén như vậy, nhưng cuối cùng cô vẫn lắc đầu: “Không có!”
Mặc Tu Nhân lông mày khẽ cau lại: “Thật sự không phải?” Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Thật sự không phải “
Cũng giống như món quà sinh nhật mà cô tặng cho Mặc Tu Nhân, điện thoại di động của hai bên có thể kiểm tra và giám sát lẫn nhau, nhưng họ cũng có thể che giấu thứ gì đó nếu muốn.
Cô hy vọng rằng cuối cùng, Mặc Tu Nhân sẽ chủ động nói với chính mình.
Bạch Cẩm Sương lúc này chỉ muốn tôn trọng lựa chọn của Mặc Tu Nhân, nhưng không ngờ còn có một tình huống khác Mặc Tu Nhân cảm thấy không đáng kể, không cần nói cho cô cũng được, cho nên đã quên mất.
Nhìn thấy Bạch Cẩm Sương liên tục phủ nhận, Mặc Tu Nhân mím môi: “Vậy thì tại sao trông em lại có chút không vui?”
Bạch Cẩm Sương nói: “Không phải không vui, có lẽ là quá mệt mỏi thôi!”
Nghe được lời nói của Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt của Mặc Tu Nhân nhất thời có chút đau khổ: “Vậy em về phòng nghỉ ngơi một chút đi, sau khi xong việc anh sẽ cùng em đi ăn tối!”
Mặc Tu Nhân vốn nghĩ rằng Bạch Cẩm Sương nhất định sẽ đồng ý với lời nói của anh.
Không ngờ Bạch Cẩm Sương vừa nói xong liền lắc đầu: “Không cần đâu, em chỉ đi ngang qua đây. Nhân tiện, em đến công ty của anh xem và muốn nói với một chuyện thôi!”
Mặc Tu Nhân có chút kinh ngạc: “Làm sao vậy?”
Bạch Cẩm Sương nói: “Là như vậy đó. Không phải ngày mai Tề Bạch Mai kết hôn sao? Em và Lâm Kim Thư buổi tối sẽ đi cùng cô ấy. Lát nữa anh về nhà sớm một chút, không thì, Bông Vải một mình ở nhà, em không yên tâm!
Mặc dù bây giờ có rất nhiều người giúp việc ở nhà, Bạch Cẩm Sương vẫn rất lo lắng cho Tần Minh Huyền.
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Được rồi, vậy lát nữa anh sẽ sẽ thu dọn đồ đạc và tan làm sớm!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Còn nữa, sáng mai dậy sớm một chút, anh cho người giúp Bông Vải mặc đồ cần thận! Đến lúc đó, người của Vân Thành Nam sẽ đưa thắng bé đến khách sạn bên kia! Lúc đó người ta sẽ sắp xếp cho thắng bé cùng cô dâu xuất hiện!”