Thanh âm của Cảnh Hạo Đông rất lớn, giống như sợ Lâm Kim Thư không nghe được thái độ của anh ta vậy.
Bạch Cẩm Sương liếc mắt nhìn thoáng qua Lâm Kim Thư, khóe miệng Lâm Kim Thư quả nhiên hơi nhếch lên, chỉ có điều rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Cùng một thời gian, Dư Thiên Thanh gửi tin nhắn cho Tần Vô Đoan.
Dư Thiên Thanh: “Anh Tần, gần đây anh đang bận sao?”
Hai ngày nay cô ta đều đi học, đã một khoảng thời gian chưa gặp Mặc Tu Nhân rồi.
Vừa rồi cô ta gửi tin nhắn cho Mặc Tu Nhân, ai biết Mặc Tu Nhân lại kéo cô ta vào danh sách đen.
Đã như vậy, cô ta cũng chỉ có thể đi đường vòng, nghĩ một biện pháp khác!
Cô ta biết, chính diện cô ta khẳng định không phải là đối thủ của Bạch Cẩm Sương. Cho nên chỉ có thể nói bóng nói gió đi tìm con đường khác.
Trước đó Tần Vô Đoạn cũng đã nói, nếu cô ta muốn ở bên cạnh Mặc Tu Nhân, Tần Vô Đoan sẽ giúp cô ta.
Tần Vô Đoan: “Không phải em đã đi học rồi sao? Còn có chuyện gì sao?”
Dư Thiên Thanh: “Anh Tần, đã lâu lắm rồi không gặp anh Mặc, bằng không ngày mai em mời hai người các anh ăn cơm đi, vừa vặn cảm ơn khoảng thời gian này các anh đã chiếu cố em!”
Tần Vô Đoan: “Không cần cảm ơn, anh cùng anh trai em là bạn bè, giúp đỡ em là chịu sự giao phó của cậu ấy, em không cần mời anh ăn cơm!”
Dự Thiên Thanh: “Thế nhưng mà, anh Mặc không phải là bạn của anh trai em, cái này khiến em rất áy náy, anh Tần cho em một cơ hội đi, để em mời các anh ăn cơm. Nếu như anh thật sự không muốn đi, anh chỉ cần nói cho anh Mặc một tiếng là được! Để em mời anh ấy ăn cơm cũng có thể!”
Tần Vô Đoan: “Dư Thiên Thanh, xem trên mặt mũi cô là em gái của Dư Thiên Hạo, tôi cho cô chút mặt mũi, thu hồi chút tâm tư kia đi. Nếu cô lại đánh chủ ý lên người Tu Nhân, tôi sẽ không khách khí với cô!”
Dư Thiên Thanh đọc được tin nhắn này, cả người đều muốn ngây ra rồi!
Đây là cải tiết tấu gì, trước đó không phải còn nói muốn giúp mình sao, làm sao lại trở mặt nhanh như vậy?
Dư Thiên Thanh: “Anh Tần, có phải có chuyện gì xảy ra không, trước đây anh không phải nói với em như vậy?”
Tần Vô Đoan: “Tôi thay đổi chủ ý rồi, hiện tại chính là nghĩ như vậy, về sau cũng sẽ không
thay đổi. Nếu có nhất định muốn lăn qua lăn lại, tôi sẽ để anh trai cô đổi cho cô một trường đại học khác!”
Dư Thiên Thanh: “Anh Tân, anh không thể như vậy, là anh trước tiên khiến lòng em nổi lên ảo tưởng, cho là mình có thể tiếp cận anh Mặc. Sao nhanh như vậy anh lại có thể trở mặt không nhận người chứ?”
Tần Vô Đoan: “Đúng là tôi để trong lòng cô tồn tại ảo tưởng, để cô cho rằng tôi sẽ giúp cô ở bên Tu Nhân, nhưng mà hiện tại tôi chỉ cảnh cáo cô, đừng có ôm ấp ảo tưởng nữa. Lời này tôi chỉ nói một lần, cô tự giải quyết cho tốt, nếu không, hậu quả cô cũng biết đấy!”
Nhìn thấy tin nhắn này của Tần Vô Đoan, Dư Thiên Thanh tức giận đến thiếu chút nữa đập luôn di động.
Đây là loại người gì vậy? Lật lọng! Tức chết cô ta rồi!
Nếu Tần Vô Đoan không nguyện ý giúp mình, vậy cô ta liền tự mình cố gắng. Cô ta cũng không tin, dựa vào năng lực của cô ta, cuối cùng sẽ có một ngày cô ta tìm được cơ hội tiếp cận Mặc Tu Nhân!
Bốn người Bạch Cẩm Sương đến chỗ ăn cơm.
Bạch Cẩm Sương biết gần đây khẩu vị của Lâm Kim Thư không tốt, đặc biệt gọi cho cô ấy một vài món ăn thanh đạm.
Cảnh Hạo Đông tựa hồ đã bước từ trong đả kích từ cái ngày tỏ tình mà bị từ chối kia.
Anh ta cười hì hì ngồi vào bên người Lâm Kim Thư: “Kim Thư, em muốn ăn cái gì, anh giúp em gắp thức ăn!”
Lâm Kim Thư nhíu mày nhìn anh ta: “Anh bình thường chút đi!”
Cảnh Hạo Đông đầy mặt vô tội: “Trước đây anh chính là đối với em như vậy, sao lại không bình thường rồi?”
Bạch Cẩm Sương nhìn hai người này, nhịn không được cong cong môi. Mặc Tu Nhân cũng cười cười.
Bạch Cẩm Sương hỏi Lâm Kim Thư: “Đêm nay cậu về nhà nghỉ ngơi đi, đừng đi bệnh viện!”
Lâm Kim Thư do dự một chút: “Nhưng Lâm Thanh Tuấn bên kia...”
Khuôn mặt tuấn tú Cảnh Hạo Đông có chút khó coi: “Mẹ anh ta đối xử với em như vậy, em lại chạy về chăm sóc anh ta. Hơn nữa bà già kia nói không chừng còn quay về tố cáo với Lâm Thanh Tuấn đấy. Cho dù anh chết cũng không có khả năng để em một mình về bệnh viện, để hai mẹ con bọn họ giày vò!”
Nghe Cảnh Hạo Đông nói đến tức giận như vậy, Bạch Cẩm Sương nhịn không được bật cười: “Anh Cảnh, nghe anh nói giống như Lâm Thanh Tuấn cùng mẹ anh ta là ý trung nhân, Lâm Thanh Tuấn lại không hướng về mẹ anh ta. Cho nên mẹ anh ta tại nơi anh ta không nhìn thấy mà cố ý mắng Lâm Kim Thư. Còn Lâm Kim Thư vì không muốn để Lâm Thanh Tuấn khó xử mà cố gắng nhẫn nhịn vậy!”
Bạch Cẩm Sương nói xong, nhíu mày nhìn về phía Lâm Kim Thư: “Tớ nói có đúng không?”
Lâm Kim Thư mím môi gật nhẹ đầu.
Bạch Cẩm Sương thở ra một hơi: “Chỉ có điều, anh Cảnh nói cũng không phải không có lý. Lâm Thanh Tuấn đã có mẹ anh ta và nhân viên chăm sóc rồi. Khoảng thời gian này cậu cứ cách một ngày lại đi bệnh viện xem anh ta là được!”
Lâm Kim Thư ngước mắt nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương: “Như vậy thật sự có thể chứ?”
Bạch Cẩm Sương không cao hứng mà nhìn cô: “Cậu đem chút trí thông minh của mình đều dùng ở trên máy tính rồi sao? Làm sao mà không thể? Cậu thế này đã xem như là rất tốt rồi. Hơn nữa nếu mỗi ngày cậu đều đi, mẹ Lâm Thanh Tuấn vừa kéo cậu vào cùng một chỗ với Lâm Thanh Tuấn, nhưng lại nhìn cậu không vừa mắt, không biết được sẽ đối xử với cậu thế nào!”
Lâm Kim Thư trừng mắt nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương: “Được rồi, Cẩm Sương, tớ nghe cậu!”
Cảnh Hạo Đông có chút không cao hứng: “Anh cũng là có ý này mà, sao em không nghe anh?”
Bạch Cẩm Sương dở khóc dở cười, nói với Mặc Tụ Nhân ở bên cạnh: “Anh nhìn anh em của anh một cái đi, có bao nhiêu ấu trĩ, loại giấm này mà cũng ăn!”
Mặc Tu Nhân cười khẽ một tiếng.
Lâm Kim Thư vụng trộm nhìn thoáng qua Cảnh Hạo Đông đang gắp thức ăn cho cô ấy, mặt có chút đỏ lên.
Cơm nước xong xuôi, bọn họ ra khỏi nhà hàng, Cảnh Hạo Đông xung phong nhận việc muốn đưa Lâm Kim Thư về nhà.
Lâm Kim Thư lại không để ý đến anh ta, mặc dù hiện tại thái độ của Cảnh Hạo Đông có ngàn tốt vạn tốt, nhưng tình cảnh hiện tại của Lâm Kim Thư còn không phải là vì bạn gái cũ của anh ta chọc ra hay sao.
Cho nên, muốn Lâm Kim Thư tha thứ cho anh ta ngay thì căn bản không có khả năng. Hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Trong lòng Bạch Cẩm Sương cũng hiểu rõ ý nghĩ của Lâm Kim Thư, cô nói: “Anh Cảnh, không làm phiền anh, tôi đưa Lâm Kim Thư về!”
Cảnh Hạo Đông ỉu xìu một giây, xin giúp đỡ nhìn về phía Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân cho anh ta một ánh mắt, ánh mắt nhìn về phía xe của anh.
Cảnh Hạo Đông nháy mắt đã hiểu ý, cười nói: “Vậy thì ngồi cùng nhau đi, vừa vặn tôi có chút chuyện công việc muốn nói với Tu Nhân!”
Anh ta nói, cười đi đến bên cạnh Mặc Tu Nhân: “Đúng không Tu Nhân?”
Mặc Tu Nhân liếc anh ta một chút, ừ một tiếng.
Bạch Cẩm Sương: “..”
Lâm Kim Thư: “..”
Hai cô lại không phải là kẻ ngốc, quỷ đều nhìn thấy tương tác giữa hai người này.
Cuối cùng, Mặc Tu Nhân lái xe, Cảnh Hạo Đông ngồi bên ghế phó lái, Bạch Cẩm Sương cùng Lâm Kim Thư ngồi ở phía sau.
Lâm Kim Thư mở cửa xe, đang muốn lên xe, ánh mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy một bóng dáng cách đó không xa.
Bạch Cẩm Sương nhìn cô một cái: “Nhìn gì thế?”
Lâm Kim Thư hất cằm, Bạch Cẩm Sương quay người nhìn sang, thấy một thanh niên cùng một phụ nữ trung niên đang chặn Tổng Ngọc Tiên, không biết đang nói cái gì.
Chỉ có điều sắc mặt Tống Ngọc Tiên lại khó coi trước nay chưa từng có.
Nói thật, ngay cả khi Tống Ngọc Tiên ác ngôn ác ngữ đối với Bạch Cẩm Sương cũng chưa từng lộ ra biểu tình căm hận tới cực điểm như thế.
Con người Bạch Cẩm Sương lấp lóe: “Đừng nhìn nữa, lên xe đi, không liên quan gì đến chúng ta!”
Trước cửa nhà hàng, ngực Tống Ngọc Tiên phập phồng kịch liệt: “Các người rốt cuộc có chuyện gì hay không?”
Quý Thanh Bình lạnh mặt: “Chị ba, chị đây là có thái độ gì, không có chuyện gì thì không thể tìm chị? Nếu để người ta biết được chị đối đãi với em trai ruột và mẹ ruột của mình như thế, người khác sẽ nhìn chị thế nào?”
Tống Ngọc Tiên nắm chặt tay, hung hăng nhắm mắt lại: “Tôi biết các người là loại người gì, đừng có đường đường chính chính nói những lời này với tôi. Tôi muốn nghe mục đích của các người!”