Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 785: Chương 785: Tu luyện tâm tính




Bạch Cẩm Sương đã rất ngại ngùng khi nhìn thấy phản ứng của Triệu Văn Vương, khuôn mặt của cô ấy đột nhiên đỏ bừng.

Mặc Tu Nhân sắc mặt lạnh đi, nghiêm giọng nói: “Triệu Văn Vương, anh muốn đi chầu diêm vương hả?”

Triệu Văn Vương cười khổ: “Xin lỗi giám đốc Mặc, vừa rồi tôi hơi bị mất tập trung!”

Trán anh ta lấm tấm mồ hôi, từ lâu anh ta đã biết Mặc

Tu Nhân ở trước mặt Bạch Cẩm Sương không giống như ở trước mặt những người khác.

Tuy nhiên, đã sáu năm rồi anh ta không gặp lại cảnh tượng này, vẫn có chút kích động. Nghe Mặc Tu Nhân nói bảo bối nhà ta, anh ta lập tức cảm thấy toàn thân nổi da gà, không kìm được nữa, vì vậy đã đạp ga. Kết quả là, kinh động đến cả giám đốc Mặc.

Xem ra anh ta khi sau này còn phải tiếp tục tu luyện tâm tính

Bạch Cẩm Sương xấu hổ khi nói chuyện trực tiếp với Mặc Tu Nhân nên cô đành gửi tin nhắn cho anh ta. [Bạch Cẩm Sương: Khi có người khác, anh có thể bớt đi một chút được không l (Mặc Tu Nhân: Tại sao anh phải làm như vậy?] [Bạch Cẩm Sương: Anh không thấy rằng Triệu Văn

Vương bị anh dọa cho một phen hay sao?] [Mặc Tu Nhân: Đó là vì sức chịu đựng của anh ta quá ít và cần rèn luyện thêm! Để trở thành trợ lý của anh, cần một tinh thần mạnh mẽ. Ngoài ra...] [[Bạch Cẩm Sương: Ngoài ra cái gì?] (Mặc Tu Nhân: Ngoài ra em nói là trước mặt người khác phải kiềm chế một chút, trong mắt anh thì anh ta đâu phải là người!] [Bạch Cẩm Sương] [Bạch Cẩm Sương: Anh mới không phải là người ấy. Nếu ai đó phải làm trợ lý cho anh giống Triệu Văn Vương thì thật là đáng thương] [Mặc Tu Nhân: Anh có thể thương hại anh ta, vậy thì ai sẽ thương hại anh, em à?] [Bạch Cẩm Sương: Đáng thương? Anh đáng thương chỗ nào?] (Mặc Tu Nhân: Em trả lời câu hỏi của anh trước, quan hệ của chúng ta bây giờ là gì?] [Bạch Cẩm Sương: Chồng cũ và vợ cũ?]

Mặc Tu Nhân phớt lờ cô ấy. [Bạch Cẩm Sương: Bạn gái thì sao?] (Mặc Tu Nhân: Đúng vậy, em xem anh đã có bạn gái, còn có con với bạn gái rồi mà bây giờ vẫn phòng không gối chiếc, không phải rất đáng thương hay sao?] (Bạch Cẩm Sương: Anh nên phòng đơn gối chiếc suốt đời] (Mặc Tu Nhân: Anh chỉ muốn đưa bạn gái vào phòng trống đó thôi!

Bạch Cẩm Sương đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không muốn tiếp chuyện người đàn ông này nữa, Mặc Tu Nhận thay đổi rồi, trở nên không giống một con người

Triệu Văn Vương sau sự sai lầm ban nãy nên lái xe rất ổn định, một lát đã đến nhà hàng mà Mặc Tu Nhân có hẹn với Lục Thành Ngôn.

Sau khi dừng xe, Triệu Văn Vương tự mình tìm một chỗ ăn cơm, Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương đến gặp Lục Thành Ngôn.

Nơi được Mặc Tu Nhân chọn là một nhà hàng mới mở, có không gian rất tốt và cũng có danh tiếng.

Bọn họ bước vào trong, thấy Lục Thành Ngôn đã đến, anh ta đang cầm tách trà, dùng ngón tay xoa nhẹ lên tách trà, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì. Mặc Tu Nhân ngồi xuống cùng Bạch Cẩm Sương, anh chủ động nói: "Bác sĩ Lục, xin lỗi, chúng tôi đến muộn!”

Lục Thành Ngôn cười lịch sự: “Anh quá lời rồi, tôi cũng vừa mới tới!”

Mặc Tu Nhân cầm máy tính bảng trên bàn lên, kêu Lục Thành Ngôn gọi đồ ăn trước, gọi món xong, Mặc Tu Nhân nhìn Lục Thành Ngôn: “Anh định ở lại trong nước bao lâu?

Lục Thành Ngôn liếc anh một cái: “Anh Mặc sao lại hỏi như vậy?”

Mặc Tu Nhân cười: “Không có lý do gì, chỉ là một câu hỏi thăm thôi!”

Lục Thành Ngôn: “

Mặc Tu Nhân phớt lờ phản ứng của anh ta, tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, người mà bác sĩ Lục đến đón hôm qua, hai người quen biết à?"

Vẻ mặt điểm tĩnh của Lục Thành Ngôn thay đổi không đáng kể, anh ta cười nói: "Cũng khá thân quen!”

Mặc Tu Nhân nói: “Nếu đã quen thân thì anh có biết người đó là anh trai tôi không?”

Lục Thành Ngôn không biết là giả vờ hay là biểu lộ cảm xúc thật, bày ra bộ dạng rất thành thật: "Anh trai của anh? Chuyện này là thật sao? Vậy hôm qua sao anh không nói?”

Mặc Tu Nhân đã nhìn chằm chằm vào mặt của Lục Thành Ngôn, không bỏ sót một chút biểu cảm nào, nhưng Lục Thành Ngôn đã che dấu quá tốt, như thể anh ta không hề hay biết thật.

Bạch Cẩm Sương mím môi, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh, nhưng cô không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của Lục Thành Ngôn. Đáng tiếc là người này không biết có phải do quen đeo mặt nạ hay không mà vẫn luôn có biểu cảm như vậy.

Mặc Tu Nhân nói nhỏ: “Tôi không nói điều đó ngày hôm qua vì anh trai tôi không biết chúng tôi. Tuy nhiên, tên, tuổi và ngoại hình của anh ấy không thay đổi chút nào. Hôm nay tôi mời bác sĩ Lục đến đây, một phần là muốn cảm ơn anh đã chữa trị cho Cẩm Sương, mặt khác tôi muốn hỏi anh về tình hình của anh trai tôi, anh có thể cho tôi biết được không?”

Lục Thành Ngôn nghe vậy liền đặt chén trà trong tay xuống bàn: “Mặc tổng đã nói như vậy, chỉ cần không phản bội bạn bè, tôi đương nhiên không thể từ chối!”

Anh nói, giọng hơi ngưng đọng: “Thật ra, tám năm trước tôi đã gặp Vô Đoan. Lúc đó, anh ấy vừa mới ra nước ngoài nên không có bạn bè. Tôi và anh ấy tính tình lại rất hợp nhau nên làm bạn. Sau này biết khi tin anh ấy muốn về nước, tôi đã khuyên anh ấy ở lại nước ngoài phát triển nhưng anh ấy không chịu nghe, sau đó thì tự ý về nước, từ đó tình bạn giữa chúng tôi dần phai nhạt

Nói đến đây, câu chuyện của Lục Thành Ngôn đột nhiên đổi hướng: “Tuy nhiên, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi anh ấy về nước. Sáu năm trước, anh ấy đột nhiên xuất hiện ở nước A. Tuy nhiên, lúc đó, không biết lý do gì, hình như anh ấy bị mất trí nhớ nên không nhận ra tôi, sau đó anh ấy cứ luôn nhốt mình trong nhà không ra ngoài, mãi đến ba năm trước thì mối quan hệ giữa hai chúng tôi mới từ từ tốt lên. Lần này tôi về nước có việc riêng, tình cờ anh Mặc ngỏ ý muốn giúp cô Bạch chữa bệnh nên định ở lại thêm vài ngày. Đúng lúc Vô Đoan nói rằng anh ta muốn qua thăm tôi, dù sao cũng về nước rồi. Nhưng sau khi trở về đây, anh ta cứ nói mọi thứ ở đây khá quen thuộc nhưng không thể giải thích được, cho nên tôi mới cùng với anh ta ở lại Trà Giang thêm một thời gian nữa!”

Lục Thành Ngôn vẻ mặt thành khẩn, cứ coi như lời hẳn nói là thật.

Mặc Tu Nhân ánh mắt hơi sáng lên: “Anh cho rằng anh ấy so với sáu năm trước thay đổi nhiều lắm sao?”

Lục Thành Ngôn có vẻ rất ngạc nhiên: "Không phải tôi vừa nói lúc cậu ấy xuất hiện ở nước A sáu năm trước, rõ ràng là cậu ấy mất trí nhớ. Cậu ấy không nhận ra tôi, một người mất trí sẽ thay đổi rất nhiều.

Mặc Tu Nhân trầm mặc vài giây không lên tiếng, Lục Thành Ngôn dường như rất bình tĩnh, nhấp một ngụm trà không nói lời nào,

Mặc Tu Nhân không có ý thì với anh ta xem ai bình tĩnh hơn ai, anh ấy nói thẳng: “Người đàn ông mà anh gọi là “Tần Vô Đoan", ba mươi ba tuổi, trông giống như anh trai tôi, anh có nghĩ anh ta là Tàn Vô Đoạn mà mình quen biết tám năm trước không?"

Lục Thành Ngôn liếc hàn một cái, hỏi: “Anh ấy là anh trai anh, không phải anh nên biết rõ sao?"

Mặc Tu Nhân cười: “Vậy không biết bác sĩ Lục có biết, sáu năm trước, anh trai tôi chết bất đắc kỳ tử? Lúc đó có không ít tin tức về chuyện này. Chẳng lẽ anh chưa nghe nói qua?”

Lục Thành Ngôn nhìn Mặc Tu Nhân, đột nhiên nở nụ cười: "Đương nhiên là tôi đã nghe nói, chuyện lớn như vậy mà. Hơn nữa, anh ấy còn là bạn của tôi, nhưng tôi chỉ biết rằng lúc đó anh ấy xảy ra chuyện, mọi người đều nói rằng anh ấy đã chết, còn tình hình cụ thể thế nào tôi thực sự không biết, sau đó anh ta lại xuất hiện trước mặt tôi với tình trạng mất trí nhớ. Tôi chỉ coi đó như một tin đồn!”

Mặc Tu Nhân cũng cười nhìn chăm chăm Lục Thành Ngôn: “Thật sao? Tin đồn ư...Lúc đó tôi đã hỏa táng thi thể của anh trai tôi! Nếu một người đã hóa thành tro biển thành người sống sở sở xuất hiện ở trước mặt anh một lần nữa, anh không thấy kinh ngạc hay sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.