Ánh mắt của Mặc Tu Nhân hơi lóe lên: “Người trước kia táy máy tay chân ở bữa dạ tiệc nhà họ Vân?” Triệu Văn Vương gật đầu: “Lúc hắn bước vào nhà họ Vân, hắn ta đã dùng tên giả.Người của chúng ta đã tra ra thân phận của hắn ta và theo dõi hắn ta ở nước ngoài đã nhiều ngày rồi. Hắn nghĩ chắc sẽ không có chuyện gì nên dùng điện thoại di động và thẻ ngân hàng nhưng ngay lập tức bị người của chúng ta trực tiếp bắt và tống về nước. Họ vừa mới xuống trực thăng! Anh xem...” Mặc Tu Nhân trâm ngâm một hồi: “Đưa người tới Hương Uyển!” Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, liếc nhìn căn phòng Bạch Cẩm Sương đang ở rồi xoay người rời đi.
Không lâu sau khi Mặc Tu Nhân rời đi, Lý Thanh đến bệnh viện.
Không lâu sau khi Vân Thành Nam rời đi, Lâm Kim Thư và Lâm Thanh Tuấn đến phòng bệnh. Cô thấy trong phòng bệnh không có một bóng người, không khỏi nhíu mày: “Viện trưởng Vân đâu?” Bạch Cẩm Sương nói: “Anh ta còn có chuyện khác phải làm mà, sao có thể ở chỗ này suốt được!” Lâm Kim Thư có chút buồn bực: “Mặc Tu Nhân đâu? Những người khác đi đâu rồi?” Mặt Bạch Cấm Sương hơi biến sắc: “Anh ấy đã tới đây sao?” Lâm Kim Thư gật đầu: “Đúng vậy, lúc nãy tớ ở dưới lầu, nhìn thấy anh ấy tớ đi cùng với tiền bối Lâm Thanh Tuấn tới, anh ấy còn hỏi tớ cậu đang ở đâu mà!” Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Nhưng tớ vẫn chưa gặp anh ấy!” Trong lòng cô chợt thấy có điều gì đó không ổn, Mặc Tu Nhân đã đến đây rồi còn hỏi cô ở đâu nhưng anh lại không xuất hiện ở đây.
Sao anh ấy lại đột nhiên rời đi? Lâm Thanh Tuấn đúng lúc nói: “Có thể có việc khẩn cấp, tạm thời rời đi thôi!” Bạch Cẩm Sương lơ đãng gật đầu: “Chắc là vậy!” Lâm Kim Thư hỏi cô: “Cẩm Sương, khi nào thì cậu xuất viện? Tớ đã mang về hết số thuốc bác sĩ kê cho cậu rồi.
Tớ với tiền bối đưa cậu về luôn nhé!” Bạch Cẩm Sương mím môi: “Chờ đã, viện trưởng Vân kêu tớ đợi một lát, sau khi anh ấy quay lại thì hằng đi!” Lúc này, điện thoại của Lâm Thanh Tuấn vang lên.
Anh mở miệng nói: “Anh đi ra ngoài nghe điện thoại đây” Ngay khi Lâm Thanh Tuấn ra khỏi phòng, Bạch Cẩm Sương liên hỏi Lâm Kim Thư: “Cậu có nói cho anh ấy biết sao chúng ta lại bị thương không đói” Lâm Kim Thư lắc đầu: “Tớ không nói, anh ấy có hỏi tớ, tớ chỉ trả lời qua loa hai câu, anh ấy thấy tớ không muốn nói, nên anh ấy cũng không hỏi nữa!” Bạch Cấm Sương chỉ tiếc luyện sắt không thành thép, nhìn cô nói: “Tớ để cho cậu ở chung với Lâm Thanh Tuấn, sao cậu lại trở về đây làm gì? Hai người vừa mới đi vào, tớ liền cảm giác cả người tớ đang phát sang đây này!” Lâm Kim Thư có chút ngượng ngùng: “Anh ấy nói muốn qua đây gặp cậu một chút, tớ cũng đâu thể từ chối được!” Bạch Cẩm Sương tức giận nhìn cô: “Hậu quả của việc không từ chối là để cho tớ làm bóng đèn sáng, làm kỳ đà cản mũi hai người đây này! Quên đi, cậu chính là cô gái ngốc nghếch chỉ biết im lặng, người trước mặt rồi, mà cậu lại không dám nói một lời nào!” Lâm Kim Thư cúi đầu ủ rũ không nói gì.
Lâm Thanh Tuấn nhận được cuộc gọi từ Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân nói với anh ấy rằng anh có chút việc gấp nhờ anh ấy nói cho Bạch Cẩm Sương một tiếng. Mặc Tu Nhân không ngốc, biết là anh đã gặp Lâm Kim Thư, anh nhất định không thể giấu Bạch Cẩm Sương chuyện anh đã tới bệnh viện.
Vì vậy cho nên, anh nói cho Lâm Thanh Tuấn một tiếng. . ngôn tình hoàn
Lâm Thanh Tuấn trở lại phòng bệnh, nói lại với Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư, ba người họ ngồi trong phòng bệnh nói chuyện phiếm, nói vẽ những chuyện khi còn đi học. Cùng lúc đó, Lý Thanh ngồi trong phòng làm việc của viện trưởng, đôi mắt đỏ hoe, nhìn Vân Thành Nam rồi nói. “Vừa rồi em nghe y tá nói là anh ở chỗ Bạch Cẩm Sương?” Lúc Lý Thanh nghe được tin đó, cô rất đau lòng. Nhưng mà, nghĩ đến thanh danh hiện tại của mình, nhà họ Vân không thể cho cô vào cửa nữa, cô lại thấy càng khó chịu hơn. Vân Thanh Nam cau mày: “Bạch Cẩm Sương bị thương. Tôi đi xem cô ấy thế nào thôi.
Cô tìm tôi có chuyện gì vậy?” Mặt Lý Thanh lộ vẻ oán hận, khổ sở, cô ta cắn môi, kìm nén nước mắt: “Thanh Nam, anh không cần bực tức như vậy, em sắp kết hôn với Cận Thần Huy rồi, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của anh đâu!” Vân Thành Nam im lặng không nói lời nào.
Lý Thanh khổ sở vươn tay dụi mắt, tiếp tục nhìn anh ta: “Bây giờ, em chỉ muốn cầu xin anh cho em hiểu một chuyện là trước đây anh chậm chạp không muốn cưới em, có phải là vì Bạch Cấm Sương không?” Sắc mặt Vân Thành Nam khó coi,nhìn cô: “Cô nghĩ nhiều rồi, chuyện này thì có liên quan gì đến Bạch Cẩm Sương chứ?” “Vậy thì tại sao anh lại tốt với cô ta như vậy?” Lý Thanh không kìm lòng được, giọng nói có chút cuồng loạn. Vân Thành Nam càng nhíu mày hơn: “Được rồi, nếu cô cần biết, vậy tôi sẽ cho cô biết.
Tôi không kết hôn với cô, chỉ vì tôi không muốn lấy một người mà tôi không thích.
Nó không có liên quan gì tới Bạch Cẩm Sương cả. Tôi đối xử tốt với cô ấy cũng chỉ đơn giản là vì trước đây tôi bị người ta vây đánh, cô ấy thấy chuyện bất bình nên cứu tôi.
Tôi ngưỡng mộ cô ấy vì cách đối nhân xử thế của cô ấy chỉ vậy thôi!” Lý Thanh vẫn chưa cam lòng: “Vậy trước kia anh bảo vệ cô ta ở bữa dạ tiệc cũng chỉ vì ngưỡng mộ cô ta thôi sao?” Vân Thành Nam nhìn Lý Thanh, trong mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn: “Cô ấy là bạn của tôi.
Tôi đã mời đến dự bữa dạ tiệc của mẹ tôi.
Chẳng lẽ tôi không nên vì cô ấy mà ra mặt sao? Hơn nữa, Lý Thanh, cô nên tỉnh táo chút.
Lúc đó ở bữa tiệc, Cảnh Như Yến vốn đã thấy Bạch Cấm Sương không vừa mắt từ lâu, cố tình khiêu khích! Cô đừng chỉ nghe từ một phía Cảnh Như Yến mà liền nhắm vào Bạch Cẩm Sương!” “Tôi không biết tại sao cô lại đi đến kết luận rằng tôi không lấy cô là vì Bạch Cẩm Sương, nhưng tôi phải nói rõ cho cô biết, không nên tin lời của Cảnh Như Yến, lúc trước Cảnh Hạo Đông năm viện ở bệnh viện Việt Đức, tôi đã nhiều lần thấy cô ấy mượn cớ đến thăm Cảnh Hạo Đông để quấn lấy Mặc Tu Nhân, cô ấy vốn không ưa Bạch Cẩm Sương, Bạch Cấm Sương có năng lực xuất sắc, được Mặc Tu Nhân coi trọng, cô ấy sẽ nhắm vào Bạch Cẩm Sương khắp nơi.
Cô đừng để bị người ta lợi dụng, tôi chỉ nói vậy thôi cô tự mình mà hiểu lấy!”