Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 982: Chương 982: Tương kế tựu kế




Vân Yến mới vừa nghĩ như vậy, liền cảm giác được Sở Tuấn Thịnh nắm lấy tay mình, hơi hơi dùng sức, lòng bàn tay anh ta hình như có ra chút mồ hôi, giống như có chút lo lắng.

Anh ta nói: “Yến Yến, nếu em đã tha thứ cho tôi, tôi muốn nói với em một số lời nói thật lòng!” Vân Yến đỏ bừng mặt, trong giọng nói có một loại cảm xúc lo lắng nói không nên lời, cô ta sợ tiết lộ ra cảm xúc của bản thân, cố ý xụ mặt ra nói: “Tôi nói...anh đừng tương kế tựu kế! Tôi tha thứ cho anh, anh liền...

Sở Tuấn Thịnh bình tĩnh nhìn cô ấy: “Tôi liền cái gì?” Bỗng nhiên, Vân Yến bị ánh mắt vừa nghiêm túc vừa chấp nhất của Sở Tuấn Thịnh khiến cho sững sờ.

Cô há miệng thở dốc, rất lâu không nói chuyện được, liền nghe thấy Sở Tuấn Thịnh nói: “Mặc kệ cuối cùng em có đồng ý với tôi hay không, tối hôm nay, những lời này tôi vẫn cần phải nói, tôi muốn làm bạn trai của em, tôi không muốn người khác lại thèm thuồng mơ ước đến em nữa. Nhìn thấy em đi xem mắt với người khác, thật sự, những chuyện này đã xảy ra được vài lần, tôi thật sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa!”

Lồng ngực của Sở Tuấn Thịnh hơi hơi phập phồng, xem ra, cảm xúc của anh ta có chút căng thẳng: “Yến Yến, em biết không? Trước ngày hôm nay, tôi vốn là dự định chuẩn bị một buổi tỏ tình hoành tráng với em, tôi muốn ở trước mặt người mặt, nói cho em, tôi thích em, tôi yêu em, tôi muốn nói với em, những thứ người khác có, em cũng đều sẽ có, người khác không có, chỉ cần em muốn, tôi cũng đều sẽ cho em! Tôi biết trước khi em hâm mộ với màn tỏ tình của Mặc Tu Nhân với Cẩm Sương, cho nên, mấy ngày nay tôi trầm tư suy nghĩ, đều đang lên kế hoạch cho chuyện này!”

Nói tới đây, anh ta chuyển đề tài: “Nhưng mà, đêm nay có người nói cho tôi biết, em còn chưa tha thứ tôi, tôi gióng trống khua chiêng tỏ tình với em như vậy, thật sự là có hiềm nghi về đạo đức bắt cóc, em cứ cho là miễn cưỡng cho tôi một bậc thang để xuống, đồng ý với tôi, trong lòng em cũng sẽ không thoải mái. Cho nên, khoảnh khắc đó...tôi liền bỏ ý định này, dù sao thì, em căn bản không biết, tôi không nỡ để em khó xử! Tôi cũng biết, tối nay tôi tới xin lỗi, còn tỏ tình theo cách này, kỳ thật vừa đơn giản vừa sáo rỗng, nhưng mà...đây là tôi tự mình nghĩ ra được, không có bất kỳ ai bày mưu tính kế cho, tuy rằng đơn giản, nhưng mà, nó mang theo tất cả những tình cảm của tôi dành cho em. Tôi muốn em làm bạn gái của tôi, Yến Yến, em đồng ý với tôi, có được không?” Sở Tuấn Thịnh nói, vội vàng lấy ba món quà từ trong xe ra, ngây ngốc đưa cho Vân Yến.

Nói thật, Vân Yến cảm thấy, Sở Tuấn Thịnh lúc này đây thật ngốc, hoàn toàn không giống giám đốc Sở hô mưa gọi gió, khiến người khác luôn khiếp sợ của Trang sức đá quý Thanh Sương.

Cô ấy nhìn Sở Tuấn Thịnh: “Ai đời có người nào đi tỏ tình mà tặng ba phần quà không?” Sở Tuấn Thịnh sửng sốt, theo bản năng sờ sờ cái mũi: “Cái này...cái này là chuẩn bị trước khi tỏ tình với em, định tặng quà cho em, Cảnh Hạo Đông nói, quà tặng nhiều tình ý nặng, tôi liền chọn mua nhiều món liền!”

Vân Yến duỗi tay đỡ trán: “Anh nghe theo anh ta à?” Trước khi cô ấy từng thích Cảnh Hạo Đông, nhưng nói thật, thật ra cũng không hiểu biết quá nhiều về Cảnh Hạo

Đông này.

Mấy năm nay cũng đã thân hơn với Lâm Kim Thư rồi, biết Cảnh Hạo Đông rất yêu rất yêu Lâm Kim Thư, nhưng mà, Cảnh Hạo Đông không đáng tin cậy điều này mọi người đều biết mà!

Sở Tuấn Thịnh nhanh chóng giải thích: “Tôi không phải nghe theo anh ta, tôi chỉ là cảm thấy, ý nghĩa của những món đồ này đều rất tốt, cho nên, tôi mang hết sang đây, về sau...em muốn cái gì, tôi đều sẽ cho em!”

Sở Tuấn Thịnh cũng là cảm giác, bản thân mình ở trong lĩnh vực này có chút ngốc!

Chẳng qua, Sở Tuấn Thịnh càng như vậy, trong lòng Vân Yến càng cực kì cảm động, cô không muốn để Sở Tuấn Thịnh cảm thấy, bản thân mình không thích những thứ này.

Cô ấy nhấp môi: “Anh đã mua những thứ gì vậy?”

Sở Tuấn Thịnh anh chóng chỉ vào mấy cái hộp: “Cái này là vòng cổ, cái này là lắc chân, cái này là lắc tay, tôi thấy trên mạng nói...

Nói tới đây, Sở Tuấn Thịnh có chút ngượng ngùng nói: “Trên mạng nói, những thứ này đều có ý nghĩ muốn giữ chặt lấy bạn gái, tôi liền không nhịn được...đều mua. Thật ra...tôi vốn là muốn mua cái nhẫn, nhưng suy nghĩ lại cẩn thận, nhẫn có ý nghĩa quá, tôi sợ em không nhận!”

Vân Yến nghe được những lời này, biểu cảm phức tạp nhìn Sở Tuấn Thịnh, giờ phút này, cô tự nhiên có chút đau lòng cho Sở Tuấn Thịnh.

Thật ra, anh ta không cần cẩn thận như vậy, cô ấy vốn dĩ đã thích anh ta, rất nhiều lúc, chỉ là tức giận sự lừa dối của anh ta, sau lại bởi vì chuyện anh ta cứu mình, ở trong lòng đã tha thứ cho anh ta rồi.

Chẳng qua lần trước, anh ấy quá bá đạo, cô ấy cho rằng, nụ hôn đầu tiên của mình sẽ đưa ra ở trong một tình huống cực kì đẹp và lãng mạn, lại không nghĩ rằng, bị anh ấy cưỡng hôn, còn bắt nói anh ấy là bạn trai của mình, trong lòng Vân Yến lúc ấy cũng không phải không có sự ngọt ngào nào.

Nhưng mà, dù sao thì cô cũng là một người độc lập và tự mình cố gắng được, một Sở Tuấn Thịnh như vậy, khiến cô ấy cảm thấy bản thân mình không được tôn trọng, cho nên, cô ấy mới có thể giận dỗi, không để ý tới Sở Tuấn Thịnh.

Nhưng mà, nhìn Sở Tuấn Thịnh đáng thương như vậy, cẩn thận lấy lòng mình như thế này, cô ấy thật sự rất đau lòng.

Cô đưa những món quà ở trong lòng mình đưa cho Sở Tuấn Thịnh.

Sắc mặt của Sở Tuấn Thịnh lập tức thay đổi, giọng nói của anh ta cực kì chua xót nói: “Cho nên...em đây là không muốn đồng ý sao? Không sao cả!”

Anh ta cười miễn cưỡng: “Tôi về sau sẽ làm tốt hơn, một ngày nào đó, em sẽ đồng ý...

Vân Yến tức giận nhìn anh ta: “Anh đang suy nghĩ cái gì thế, giúp em đeo lên!”

Sở Tuấn Thịnh ngây ngẩn cả người, anh ấy như là từ trước tới nay chưa từng ngây người bao giờ: “A?”

Vân Yến bị biểu cảm này của anh ấy chọc cười: “A cái gì mà a, sao thế? Anh không phải tặng cho em rồi sao? Bây giờ lại không bằng lòng để cho em đeo à?”

Sở Tuấn Thịnh cảm giác bản thân mình giống như là đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, lập tức từ đỉnh ngã xuống đáy thung lũng, lại trong nháy mắt, từ đáy thung lũng bay lên thiên đường, anh ta kích động mà lập tức lấy những hộp quà, nhanh chóng mở hộp ra lấy vòng cổ, giọng nói có chút kích động mà phát run: “Anh giúp em đeo vòng cổ trước?”

Vân Yến đỏ bừng mặt, gật gật đầu: “Ừ!”

Sở Tuấn Thịnh lấy vòng cổ từ hộp ra, thật cẩn thận gạt tóc Vân Yến sang một bên, giúp cô ấy đeo lên. Giờ phút này, anh ta mới bình tĩnh lại được, Vân Yến đã thật sự đồng ý với anh rồi!

Anh ta đeo xong vòng cổ, đi đến trước mặt Vân Yến, nhìn kim cương trên vòng cổ, dưới ánh đèn mịt mờ ở dưới tầng, phản chiếu ánh sáng chói mắt, ánh mắt không nhịn được chuyển sang nhìn mặt của Vân Yến, nói: “Thật là đẹp quá!”

Vân Yến mặt đỏ lên, cũng không biết anh ta rốt cuộc là đang khen vòng cổ đẹp, hay là khen bản thân mình đẹp nữa!

Sở Tuấn Thịnh nói xong, lại mở ra hộp lắc tay ra: “Anh giúp em đeo lắc tay!” Vân Yến suy nghĩ, cũng không từ chối, Sở Tuấn Thịnh đem bó hoa hoa hồng vàng trong tay, đặt ở trên xe, cô ấy để cánh tay trắng nõn tinh tế, nhìn Sở Tuấn Thịnh nghiêm túc đeo lắc tay cho cô, anh ta không có chút thái độ cẩu thả nào cả, giống như đang làm làm chuyện to lớn gì vậy. . Tiên Hiệp Hay

Trái tim của Vân Yến hơi hơi xúc động, cô ấy nghĩ rằng, cô ấy về sau vẫn là đối xử tốt với Sở Tuấn Thịnh một chút, tránh cho Sở Tuấn Thịnh cẩn thận từng tí một như vậy nữa, rõ ràng...trong lòng cô ấy cũng có anh!

Vân Yến đang nghĩ như vậy, liền nghe thấy Sở Tuấn Thịnh nói: “Còn có lắc chân!”

Mặt của Vân Yến lập tức đỏ lên, theo bản năng ôm lấy hộp quà lui về phía sau: “Cái này thì thôi đi!”

Không biết như thế nào, khi nghĩ đến lắc chân...Vân Yến liền không nhịn được thẹn thùng, có thể là chân cô ấy chân khá mẫn cảm, cô tưởng tượng đến cảnh khi Sở Tuấn Thịnh củi người, cẩn thận giúp mình đeo lắc chân, giống như là kỵ sĩ quỳ trước mặt công chúa vậy, trong lòng cô ấy có chút chấn động.

Sở Tuấn Thịnh không nghĩ rằng Vân Yến sẽ phản ứng lớn như vậy, chẳng qua, Vân Yến nếu đã không muốn, anh ta cũng không dám lại miễn cưỡng Vân Yến giống lần trước.

Anh ta nói: “Yến Yến, em đừng sợ hãi, về sau chỉ cần là những chuyện em không muốn, anh đều sẽ không cưỡng ép em, anh về sau sẽ tôn trọng em, em nói cái gì chính là cái đó, em bảo anh đi về hướng đông, anh tuyệt đối không đi về hướng tây!”

Nhìn thái độ của Sở Tuấn Thịnh vừa thành khẩn lại vừa nghiêm túc, Vân Yến không nhịn được cảm thán một câu: “Vậy anh có thể đi về hướng Nam, đi về hướng Bắc!”

Sở Tuấn Thịnh: “...

Đây không phải bởi lông tìm vết sao!

Anh ta nói: “Vậy em bảo anh không đi về hướng Nam, anh tuyệt đối không đi về hướng bắc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.