Các nhà thiết kế vây quanh cô cũng đi theo tới.
Bạch Cẩm Sương nhìn nàng một cái, ngữ khí nhàn nhạt: “n, nhà thiết kế Dung có gì muốn dạy bảo sao?”
Dung Bảo Linh che môi cười khẽ, giọng nói điệu đà khiến Bạch Cẩm Sương nối hết cả da gà: “Nhà thiết kế Bạch, đừng nói như vậy, dạy bảo thì chưa tới, chẳng qua ngày hôm qua lúc thi đấu, đột nhiên cô lại bị dị ứng, vậy mà còn kiên trì vẽ xong bản thảo thiết kế, tôi rất phục côi Đúng rồi, thân thể cô thế nào rồi, không sao chứ?”
Cô ta nghe nói, trước đó Bạch Cẩm Sương đoạt được danh hiệu quán quân trong cuộc thi trang sức Thế kỉ nên giờ muốn kéo xuống và dẫm lần.
Cô ta tự cho rằng, hôm qua Bạch Cẩm Sương bị dị ứng, cố gắng dùng tinh thần chống đỡ để tiếp tục so tài nên sẽ không có được giải thưởng gì lớn.
Cô ta là một trong số những người có khả năng đoạt được giải quán quân nhất.
Lúc có chút danh tiếng đứng trước mặt Bạch Cẩm Sương lập tức có cảm giác ưu việt và sung sướng.
Bạch Cẩm Sương nhìn cô ta một cái, không thèm vạch trần chút tính toán nhỏ này, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Cảm ơn cô đã quan tâm, tôi khá hơn nhiều rồi!”
Dung Bảo Linh thấy phóng viên chụp ảnh, lập tức tỏ vẻ thân mật giữ chặt tay Bạch Cẩm Sương, cười nói: “Nhà thiết kế Bạch, tôi biết năng lực của cô xuất chúng, trước kia còn lấy được phần thưởng lớn trong cuộc thi thiết kế Thế kỷ nhưng tình huống lần này khá là đặc biết, cô cũng đừng quá để ý đấy, chẳng qua cũng chỉ là một giải thưởng thôi sao, lần này không lấy được thì để lần sau lấy!”
Dáng vẻ này Dung Bảo Linh giống như giải quán quân chắc chắn trăm phần trăm nằm trong tay cô ta rồi.
Bạch Cẩm Sương không quen gần gũi với người xa lạ như thế này, cơ thể cô cứng đờ, nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay Dung Bảo Nhi.
Người ta nghe Dung Bảo Linh nói xong lập tức ồ lên.
“Không phải chứ, vậy mà Bạch Cẩm Sương lại vuột mất cơ hội giật giải thưởng Cuộc thi Thiết kế Thế kỷ!”
“Trời ạ, như vậy chẳng phải là quá mất mặt sao, bị Bảo Linh của chúng ta nghiền ép hoàn toàn!”
“Cũng không thể nói như vậy, dù gì thì người ta cũng bị dị ứng!”
“Nói không chừng dị ứng chỉ là cái cớ thôi, ai có thể bị dị ứng mà còn kiên trì vẽ xong bản thảo thiết kế chứ, nói thế nào tôi cũng không tin!”
Mọi người nghị luận sôi nổi, Dung Bảo Linh thấy mục đích đã đạt được, nhanh chóng nở cười hệt như một đóa hoa nở rộ.
Cô ta còn chủ động đứng ra nói chuyện vì Bạch Cẩm Sương: “Mọi người đừng nói bậy nữa, lần này nhà thiết kế Bạch đột nhiên bị bệnh, không phát huy hết năng lực thôi, mọi người không cần ba hoa chích chòe!”
“Bảo Linh, chị quá lương thiện, vậy mà còn giúp người khác nói chuyện!”
“Bảo Linh đúng là người tốt, lại còn có năng lực nữa!”
“Nói không chừng Bạch Cẩm Sương biết bản thân không lấy được giải quán quân nên vì mặt mũi mà cố tình dị ứng, tạo cho mình một đường lui!”
“Đã như vậy, Bảo Nhi còn nói chuyện giúp cô ta, thật đúng là thiên thần!”
Bạch Cẩm Sương không điếc cũng chẳng mù, nghe rõ, thấy rõ, cô lạnh nhạt đứng một bên không nói lời nào.
Lâm Kim Thư nhìn mọi người, đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét, sắc mặt không vui.
Cô ấy không thể nhịn được nữa, đang chuẩn bị nổi khùng lên thì lại bị Bạch Cẩm Sương ngăn cản.
Bạch Cẩm Sương nhìn cô ấy một cái, khẽ lắc đầu.
Đôi mắt Lâm Kim Thư lóe lên, lạnh lùng nhìn thoáng qua ba mươi tám nhà thiết kế kia, ánh mắt càng thêm lạnh lão.
Trước khi tiệc rượu bắt đầu, nhân phẩm và thế lực của Dung Bảo Linh đều được thổi phồng lên.
Biểu cảm cô ta cứ lâng lâng, thiếu chút nữa là có thể bay lên trời.
Mười giờ tối, tiệc rượu đúng giờ bắt đầu.
Người dẫn chương trình lên đài: “Chào mọi người, các nhà thiết kế đường xa đến đây, tham gia chúng ta cuộc thi Thiết kế Nha Trang, vì hoan nghênh mọi người tới, ban tổ chức tổ chức chúng tôi cố ý cử hành tiệc rượu ngày hôm nay, hơn nữa tính vào lúc diễn ra tiệc rượu, tuyên bố danh sách những người đoạt giải!”
Dáng vẻ mọi người đều rất chờ mong.
Người dẫn chương trình cười khẽ: “Tôi biết, mọi người đều gấp không chờ nổi muốn biết kết quả ngay lập tức, được thôi, tôi cũng không úp mở nữa, trước khi tiệc rượu bắt đầu, tôi sẽ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người, được không?”
“Được!”
m thanh của những người có mặt trong tiệc rượu không đồng đều, nhưng đáp án lại cực kỳ nhất trí.
Mặt người dẫn chương trình đầy ý cười: “Đầu tiên, chúng ta sẽ tuyên bố chủ nhân của giải ba trước, Tô Bảo đến từ Vân Thành, còn có đến từ...”
Tuyên bố xong ba người đoạt giải ba, người lấy được giải thưởng vô cùng vui mừng, người còn chưa được nêu tên thì âm thầm cầu nguyện, hy vọng tên mình sẽ có trong danh sách giải nhì.
Người dẫn chương trình tiếp tục đọc tên có trong danh sách, tuyên bố xong hai người lấy được giải nhì, những nhà thiết kế không lấy được giải đều suy sút ủ rũ và thất vọng.
Cuối cùng một giải nhất, cũng quán quân của cuộc thi.
Người dẫn chương trình úp úp mở mở: “Hay là thế này, chúng ta đoán thử một chút, thử xem quán quân lần này sẽ rơi vào tay ai, được không?”
Người dẫn chương trình mới vừa nói xong, vài nhà thiết kế đứng vây quanh Dung Bảo Linh đều thay nhau hét lớn: “Dung Bảo Linh!”
Người dẫn chương trình cúi đầu nhìn qua cái tên tấm thẻ, biểu cảm có chút vặn vẹo.
Anh ta ngẩng đầu lên lần nữa, biểu cảm nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên.
Anh ta cười rồi tuyên bố: “Tiếp theo, mời mọi người chúng mừng Quán quân cuộc thi Thiết kế Nha Trang, cô Bạch Cẩm Sương đến từ Thành phố Trà Giang, mọi người hãy vỗ tay cổ vũ!”