Sở Tĩnh Dao đưa tay lên miệng suỵt một tiếng: “Ba, ba nhỏ tiếng chút đi!”
Cô ta cầm điện thoại của stt lên, phát hiện ra điện thoại anh không khóa, màn hình vẫn đang hiển thị cuộc trò chuyện với Bạch Cẩm Sương.
Sau khi xem qua toàn bộ tin nhắn một lượt, ánh mắt cô ta hiện tên một tia tàn nhẫn, đem những tin nhắn quan trọng ghi lại.
Vừa lúc đó, nghe thấy tiếng bước chân của stt từ trên lầu đi xuống, cô ta nhanh như chớp đem điện thoại của anh trả lại chỗ cũ, xoay người ngồi lại trên ghế làm như không có chuyện gì xảy ra.
tt đi xuống lầu, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Chú hai, nếu chú muốn ở lại ăn cơm thì cháu sẽ bảo người làm nấu nhiều món một chút, còn về chuyện làm ăn cháu e là cháu không có khả năng giúp gì được cho chú đâu.”
Anh không thể hợp tác cùng với gia đình chú Hai được nữa, phải dạy cho Sở Tĩnh Dao một bài học! Sở Thiệu Sâm mấp máy môi định nói gì đó, cuối cùng mấp máy cả nửa ngày cũng không nói được câu nào.
Sáng thứ sáu, Chuyến bay của Bạch Cẩm Sương mười hai giờ trưa mới bắt đầu xuất phát, mười giờ cô đã có mặt ở sân bay rồi.
Lúc cô tới, Thanh Tuấn và Thượng Vân Dương còn tới trước cả cô.
Hai người họ ngồi trong phòng chờ vừa cười vừa nói chuyện phiếm, tưởng chừng như rất vẻ.
Nhìn thấy cô bước đến, Thượng Vân Dương nghĩ tới thái độ thù địch khó hiểu của cô liền nâng cao tone giọng, cố tình nói to tỏ vẻ vô cùng thân thiết nói chuyện phiếm với Lâm Thanh Tuấn.
Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không thèm để ý tới thái độ của cô ta.
Khi nhìn thấy Lâm Thanh Tuấn, cô mơ hồ nghĩ tới hình như lúc trước Mặc Tư Nhân có ý định đi cùng cô tới Nha Trang để tham gia cuộc thi lần này.
Chỉ có điều sau buổi tối hôm đấy, cô và anh đã ba bốn ngày không gặp lại nhau rồi.
Nghĩ tới mấy ngày nay anh cùng cái cô Quý Nhiên kia làm ra cái loại chuyện chẳng ra gì ấy, Cấm Sương nhếch môi tự giễu một cái, vẻ mặt không kém phần mỉa mai.
Chỉ sợ là bây giờ Mặc Tư Nhân không khéo đang ở nhà vui chơi đến quên cả trời đất ấy chứ! Một lúc sau, điện thoại di động của cô bất chợt vang lên.
Cô liếc qua màn hình một cái, là tin tức từ Trà Giang, cô nhìn thêm một cái, cơ thể đột nhiên cứng đờ cả lại.
Tiêu đề bài báo: Tân Vô Đoan - con trai lớn nhà họ Tân - cùng vị hôn phu trở về nước, là đại hỷ sắp tới hay là một sự thâu tóm quyền lực? Trên đầu bài báo còn đính kèm một bức ảnh của Tân Vô Đoan đang sánh vai cùng Tống Ngọc Tiên.
Nhìn vào thời gian của bức ảnh thì hẳn là vừa mới chụp ở sân bay sáng nay.
Cẩm Sương bây giờ mới nghĩ tới, hôm trước Thanh Tuấn có nói với cô ngày cô đi Nha Trang cũng chính là ngày Tần Vô Đoan trở lại cái thành phố Trà Giang này.
Như vậy có nghĩa là bây giờ Tân Vô Đoan có thể vẫn đang ở sân bay? Hai năm nay, cứ mỗi lần nhìn thấy cái tên Tần Vô Đoan này là trong tiềm thức của cô lại sản sinh ra một cảm giác khó chịu.
Nghĩ đến cảnh cô cùng con người kia có thể chỉ đang đứng cách nhau không đến 2km, cô mím chặt môi, ngón tay vô thức nắm chặt lấy điện thoại, trở nên trắng bệch.
Lâm Thanh Tuấn tỉnh ý nhìn ra được sự khó chịu của Cẩm Sương, anh cũng vừa nhìn thấy cái tin tức Tân Vô Đoan trở về kia.
Nghĩ đến cảm giác không thoải mái của Cẩm Sương, anh không nhịn được mà mở lời: “Cẩm Sương, em không sao đấy chứ?” Bạch Cẩm Sương lắc đầu: “Không sao, em ổn!” Lâm Thanh Tuấn đang mấp máy môi chuẩn bị hỏi thêm vài câu thì thấy ca đứng lên: “Em đi vệ sinh một chút.” Cô nói xong liền quay đầu bước đi.
Cô bước vào nhà vệ sinh, mở vòi nước ra trực tiếp hứng nước lạnh rửa mặt, cảm thấy đầu óc tỉnh táo hẳn ra.
Cô lau mặt, vừa tính đi hong khô tay thì chợt nghe thấy một giọng nói truyền ra từ phòng vệ sinh bên kia, vừa nói vừa cười gọi điện thoại: “Tốc độ đưa tin của phóng viên này nhanh thật đấy, tôi chỉ vừa gặp bọn họ ở sân bay thôi mà họ đã tung ảnh tôi đi khắp nơi rồi!”
Không rõ đầu dây bên kia nói gì mà tiếng cười của cô gái nhạt dần: “Vô duyên vô cớ, không phải trước khi chúng tôi về nước đã quyết định rồi hay sao? Tôi không muốn vì chuyện này mà cãi nhau thêm nữa, hiểu không?” Bạch Cẩm Sương nghe được cái tên này, trong nháy mắt toàn thân trở nên cứng đờ.
Cho dù là cô không quay lưng lại thì cũng có thế đoán được cô gái vừa gọi điện thoại kia là ai.
Là Tống Ngọc Tiên - vợ chưa cưới của Tần Vô Đoan! Cô nhanh chóng rút tay ra khỏi máy hơ tay, vội vàng bước thật nhanh ra cửa, bộ dạng mang theo một chút cảm giác thảm hại.
Ra khỏi nhà vệ sinh, cô nhếch mép tự giễu chính mình một cái.
Thật không ngờ tới, sau hai năm, ngay cả một Tống Ngọc Tiên cô chưa bao giờ gặp qua cũng khiến cho cô chạy trối chết, thật đúng là khôi hài mà.
Tính ra, cô không gặp lại Tân Vô Đoan cũng đã hai năm rồi.
Cô quen biết anh ta suốt bảy năm trời, vậy mà đến năm thứ năm cô mới biết anh ta đã có vị hôn phu.
Quen Tần Vô Đoan từ năm cô mười ba tuổi, lúc đấy Vu Huyền đã qua đời nhiều năm rồi, cô lại mới chỉ đang học cấp ba, còn Tân Vô Đoan đã học đại học rồi, cùng lúc học lên cả thạc sĩ và tiến sĩ.
Thời điểm đấy, cô không hiểu được tại sao Bạch Cao Minh lại đối xử với cô cực kì tệ, chỉ có thể tự mình tủi thân, tự mình cảm thấy oan ức.
Khoảng thời gian đó, cô thường hay bị bọn côn đồ bắt nạt và chặn đường cô trong lúc cô đi học về, mỗi ngày đều mang phiền toái rắc rối tới cho cho, Tân Vô Đoan đã ra mặt giúp cô, giúp cô dạy dỗ cho mấy tên côn đồ kia một trận.
Hơn nữa còn nói với cô rằng, một người nếu như không muốn bị khi dễ bắt nạt, thì đầu tiên phải biết bảo vệ chính mình đã.
Sau vài lần vô tình chạm mặt nhau trên đường, dần dần hai người họ trở nên thân thiết từ lúc nào không hay.
Tân Vô Đoan dạy cô đánh nhau, dạy cô chơi bi-a, lại còn dắt cô đi chơi khắp nơi.
Mười ba tuổi, cái tuổi còn ngây thơ, suốt ngày mơ mơ mộng mộng về một mối tình đầu niên thiên kỷ có một không hai, hình tượng Tần Vô Đoan trong lòng Bạch Cẩm Sương của tuổi mười ba đó chẳng khác gì một vị anh hùng đã cứu vớt cô từ bể khổ, từ địa ngục lên.
Cô chẳng ngần ngại gì mà đem toàn bộ tâm tư đặt hết lên trên chàng nam sinh này.
Chỉ có điều, anh ta giống như ánh hào quang nơi cuối chân trời vậy, chỉ có thể giảm nhưng không thể chạm vào.
Vì vậy, cô đem tâm tư, tình cảm của bản thân cẩn thận chôn giấu, chỉ giữ cho riêng mình cô biết mà thôi.
Một năm sau, Cô thí đậu vào đại học thiết kế trang sức chuyên nghiệp Trà Giang, mối quan hệ của cô và Tân Vô Dưng cũng càng ngày càng tốt lên.
Cho đến khi chuẩn bị tốt nghiệp đại học thì Tống Ngọc Tiên trở về nước, lúc đấy cô mới biết anh ta có bị hôn thê, trong phút chốc tất cả những kìm nén bao lâu nay dường như vỡ oà.
Cô từng li từng tí cẩn thận cất giấu tâm tư của chính mình suốt bao lâu, lại bị Tống Ngọc Tiên thẳng tay vạch trần ra.
Năm đó cô chỉ mới hơn 18 tuổi, trong phút chốc cái thứ tình cảm chỉ dám giấu cho riêng mình lại bị phơi bày cho bàn dân thiên hạ cùng xem, khỏi phải nói cô đã thảm hại tới mức nào.
Cô thế mà lại đi thích một người đã có bị hôn thê, có khác nào những kẻ thứ ba phá hoại tình cảm người khác đâu cơ chứ.
Mẹ cô cũng chính bởi vì kẻ thứ ba Lộ Vân Hương bức cho tức chết, nghìn vạn lần cô cũng không nghĩ được có một ngày cái thân phận kia lại rơi lên đầu cô.
Không chút do dự, ngay lập tức cô tới Tìm Trịnh Hoài Thanh giả làm bạn trai, vạch rõ ranh giới với Tân Vô Đoan! Không lâu sau, anh ta cùng Tống Ngọc Tiên cùng nhau ra nước ngoài.
Đột ngột nhớ lại kỉ niệm xưa, cô tự cười nhạo mình một cái.
Đều là quá khứ cả rồi, có gì đáng để lưu luyến chứ! Nghĩ tới đây, cô nhanh chân rảo bước về phía phòng chờ.
Nhưng chỉ vừa mới bước được hai bước đã nhìn thấy một đang người đang bước về phía mình.
Cho tới khi nhìn rõ khuôn mặt của người đó, trong nháy mắt đầu óc cô trở nên trống rỗng, toàn thân cứng đờ.