Doãn Nhược Liên cầm ly rượu, cơ thể có chút cứng nhắc.
Không ngờ tới, trong trường hợp này vậy mà vẫn có người giúp đỡ Bạch Cẩm Sương, khiến cô ta giận đến ngứa răng.
Vừa rồi Bạch Cẩm Sương không kịp né tránh, nghĩ rằng bản thân đã bị tạt rượu vang rồi, nhưng không ngờ Vân Thành Nam đã xuất hiện đúng lúc, giúp mình ngăn lại.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Thành Nam đang quan tâm nhìn cô, nói: "Cẩm Sương, cô có sao không?"
Bạch Cẩm Sương lắc đầu, thoát khỏi vòng tay của Vân Thành Nam. Nhìn vào lưng của anh ta, cô có chút bất đắc dĩ: "Người có sao là anh đó!"
Nói xong, cô quay người nhìn Doãn Nhược Liên với vẻ mặt đầy chán ghét, lạnh giọng nói: "Doãn Nhược Liên, cô có bệnh sao? Ở nơi này này sao lại đi tạt rượu!".
Nếu như rượu vang tạt trúng cô, cô sẽ cố chịu đựng.
Dù sao thì cũng tính là cô khiêu khích Doãn Nhược Liên, nhưng khi Doãn Nhược Liên đổ rượu vang lên người bạn của cô, cô thực sự tức giận.
Ngay lúc Doãn Nhược Liên định nói, thì nghe thấy một giọng nói lạnh. lùng, hờ hững: "Vây quanh ở đây làm gì vậy?"
Vân Thành Nam nhìn thấy Mặc Tu Nhân đi tới thì nhìn anh, ánh mắt lóe lên, không nói gì.
Doãn Nhược Liên đảo mắt, lập tức chạy tới chỗ Bạch Cẩm Sương nói: "Tổng giám đốc Mặc, chuyện là như thế này. Vừa rồi tôi bất cẩn, suýt nữa làm đổ rượu vang lên người nhà thiết kế Bạch. May là anh đây xuất hiện kịp thời, ôm nhà thiết kế Bạch vào lòng, anh hùng cứu mỹ nhân! Tôi thật sự ghen tị với nhân duyên của nhà thiết kế Bạch, thật sự là rất tốt!"
Doãn Nhược Liên nói xong, nhướng mày nhìn Bạch Cẩm Sương, có chút hả hê.
Những người khác không biết, nhưng cô ta thì biết. Mặc Tu Nhân rất để ý đến việc Bạch Cẩm Sương dây dưa thế nào với những người đàn ông. khác.
Người đàn ông này cứu Bạch Cẩm Sương, còn ôm Bạch Cẩm Sương ngay tại chỗ. Nhiều người nhìn thấy như vậy, Mặc Tu Nhân không tức giận. mới là lạ.
Với phản ứng của Mặc Tu Nhân trên núi Minh Thành, mỗi lần anh ta ghen tuông, chắc chắn phải cãi nhau với Bạch Cẩm Sương cho hả giận!
Bằng cách này, mọi chuyện đã nằm trong tay cô ta.
Cô ta đắc ý nhếch môi, chờ đợi Mặc Tu Nhận làm mặt lạnh với Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương nghe thấy lời của Doãn Nhược Liên, cũng không vội vàng giải thích, chỉ nhìn Mặc Tu Nhân một cách bình tĩnh.
Cô ở bên Mặc Tu Nhân lâu như vậy, cũng xem là hiểu rõ. Mặc Tu Nhân theo chủ nghĩa đàn ông, không thích cô dây dưa lằng nhằng với những người đàn ông khác và cũng không thích cô bị thương.
Doãn Nhược Liên rõ rằng đang châm ngòi ly gián, nhưng cô lúc này chỉ muốn biết, Mặc Tu Nhân sẽ lựa chọn như thế nào..
Mặc Tu Nhân nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Bạch Cẩm Sương thì trong mắt hơi lóe lên, lửa giận vừa dâng lên trong lòng dường như đã tiêu tan 70% đến 80%.
Tất nhiên anh để ý đến việc Vân Thành Nam ôm Bạch Cẩm Sương ở nơi đông người, nhưng với thủ đoạn vụng về của Doãn Nhược Liên, anh cũng không phải không nhìn ra được.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Doãn Nhược Liên, giọng nói không cao không thấp: "Đúng vậy, nhân duyên của Bạch Cẩm Sương thật sự rất tốt, nhưng dù nhân duyên của cô ấy có tốt đến đâu thì cũng chỉ là bạn bè. - Không giống như cô, đều lên giường hết!"
Mặc Tu Nhân không chừa chút mặt mũi nào cho Doãn Nhược Liên, Doãn Nhược Liên lập tức đỏ mặt, tức giận thở hổn hển: "Mặc Tu Nhân......anh......anh thật quá đáng!"
Mặc Tu Nhân nhìn cô ta bằng ánh mắt thâm thúy: "Cô còn có mặt mũi nói tôi quá đáng, đừng tưởng rằng tôi không biết. Cái gọi là bất cẩn làm đổ rượu vang của cô đều là cố ý! Trước mặt tôi, tốt nhất là bỏ mấy cái trò mèo của cô đi, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo!"
Mặc Tu Nhân nói xong, cũng không để ý tới Doãn Nhược Liên, trực tiếp cởi áo khoác, giúp Bạch Cẩm Sương mặc vào.
Sau đó, anh nhìn Vân Thành Nam nói: "Viện trưởng Vân, cảm ơn anh vì chuyện vừa rồi, tôi sẽ bảo người phục vụ đưa anh đi thay quần áo!"
Vân Thành Nam nhìn Mặc Tu Nhân với vẻ mặt phức tạp, gật đầu, quay người rời đi.
Tiếp theo, Mặc Tu Nhận giữ chặt Bạch Cẩm Sương bên mình, giống như sợ ai đó sẽ bắt nạt cô bất cứ lúc nào.
Bạch Cẩm Sương sắc bén nhìn thấy, Cảnh Hạo Đông kéo Lâm Kim Thư lên sân thượng nói chuyện phiếm. Vân Yến núp sau chậu cây bên cạnh, trơ mắt nhìn trộm, ánh mắt vô cùng đáng thương.
Bạch Cẩm Sương cảm thấy bất đắc dĩ, thở dài một hơi.
Chẳng mấy chốc, đã đến nửa sau của bữa tiệc tối, buổi đấu giá từ thiện.
Bạch Cẩm Sương xem qua tờ rơi của buổi đấu giá từ thiện, bởi vì hầu hết những người được mời tham gia bữa tiệc từ thiện đều là người trong ngành kim hoàn, nên phần lớn vật phẩm đấu giá đều là nữ trang và đồ trang sức.
Buổi đấu giá đang diễn ra rất sôi nổi.
Mặc Tu Nhân ghé mắt nhìn Bạch Cẩm Sương, nói với giọng điệu thản nhiên: "Nhìn xem, có món nào em thích không?"
Bạch Cẩm Sương có chút hoảng hốt: "Chuyện này... không cần đâu!"
Giọng điệu của Mặc Tu Nhân lạnh lùng: "Không phải lúc sáng em đã nói sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn sao. Anh còn chưa tặng em món quà tử tế nào, em chọn đại một cái đi!"
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương khó xử: "Thật sự không cần thiết!"
Giọng điệu Mặc Tu Nhân độc đoán, lạnh lùng nói: "Nếu em đã không chọn, vậy để anh nghĩ rồi chọn cho em!".
Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương cứng đờ, cô thật sự không có ý này. Mặc Tu Nhận biết Bạch Cẩm Sương có thể đang cảm thấy không thoải mái, vì vậy anh ân cần nhìn cô nói: "Em không cần phải có quá nhiều gánh nặng tâm lý. Nói không chừng, anh mua cũng không chắc là sẽ tặng cho em!"
Nghe Mặc Tu Nhân nói như vậy, Bạch Cẩm Sương mới thực sự thả lỏng thở phào.
Nhưng rồi nghĩ lại, không tặng cho cô, vậy là tặng cho người phụ nữ khác!
Thoáng chốc trong lòng vừa chua xót vừa khó chịu, thầm mắng bản thân thật sự rẻ tiền. Người ta tặng cô không vui, không tặng cũng không vui!
Buổi đấu giá nhanh chóng đến hồi kết, Mặc Tu Nhân không hề vừa ý với mấy món đồ trang sức trước mặt.
Cho đến khi chiếc vương miện phượng hoàng cuối cùng lên sàn, nghe nói nó có trị giá hàng chục triệu. Không chỉ để đội, mà còn có giá trị lưu giữ.
Giá khởi điểm của chiếc vương miện phượng hoàng là 10 triệu đồng.
Người dẫn chương trình đấu giá trên đài cao cười nói: "Bây giờ bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm là 10 triệu đồng. Mời mọi người ra giá, mỗi lần ra giá không được dưới 1 triệu!"
Những món đồ trang sức có thể mua được với giá hơn một triệu lúc trước, so với món đồ này mà nói, chẳng khác gì chuyện vặt.
Doãn Nhược Liên bị Bạch Cẩm Sương khiêu khích rồi lại bị Mặc Tu Nhân sỉ nhục, đã thề rằng sẽ phải tỏa sáng trong buổi đấu giá từ thiện này.
Người dẫn chương trình vừa dứt lời, cô ta lập tức giơ tấm biển ra giá: "15 triệu!"
"16 triệu!" "18 triệu!" "20 triệu!"
Giá cả càng ngày càng cao, sắc mặt của Doãn Nhược Liên đã có chút khó coi.
Lần này, có người hô lên 48 triệu. Doãn Nhược Liên nghiến răng giơ tấm biển: "Tôi trả 50 triệu!" Sau khi Doãn Nhược Liên lên tiếng, không ai tiếp tục ra giá.
Xét cho cùng, mặc dù giá trị của thứ này cao, nhưng hầu hết mọi người không có tiền để làm như vậy. Nếu ra giá một lần nữa, nó sẽ không đáng giá!
Người dẫn chương trình cười nói: "Cô Doãn ra giá 50 triệu, có ai ra giá cao hơn không? Nếu không có ai ra giá, tôi sẽ gõ búa ba lần để xác định người thắng cuộc cuối cùng, 50 triệu lần thứ nhất...".
Ngay khi người dẫn chường trình chuẩn bị đập búa, thì nghe thấy một giọng nói lười biếng, không nhanh không chậm vang lên: "60 triệu!"
Doãn Nhược Liên đột ngột quay đầu lại, cau mày nhìn Mặc Tu Nhân với sắc mặt khó coi: "65 triệu!".
Mặc Tu Nhân dường như không để ý đến ánh nhìn của cô ta, tiếp tục giơ tấm biển: "70 triệu!"
Con số này đã nằm ngoài phạm vi mua của Doãn Nhược Liên, cô ta giơ tấm biển đầy tức giận: "80 triệu!"
Mặc Tu Nhân rõ ràng không muốn tiếp tục chơi trò trẻ con tôi đuổi cậu bắt với Doãn Nhược Liên, nói thẳng: "100 triệu!"
Dù sao 20 triệu dư ra cũng chỉ làm từ thiện mà thôi, anh không quan tâm.
Nghe thấy Mặc Tu Nhân ra giá, xung quanh đột nhiên phát ra tiếng thở dài.
Đây là sự khác biệt giữa người với người, có người vung tiền như rác, không hề để ý. Có người lại tính tới tính lui, mới mua một món đồ trang sức cho đỡ mất mặt!
Doãn Nhược Liên lập tức tái mặt, ngay cả can đảm cầm tấm bảng cũng mất đi.
Cô ta rõ ràng biết mình không phải là đối thủ của Mặc Tu Nhân, tại sao còn làm ra chuyện chống đối nực cười như vậy!