Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 314: Chương 314: Xấu hổ chí mạng




Mặc Tu Nhân cùng Bạch Cẩm Sương gần như lập tức bật dậy, Mặc Tu Nhân nhanh chóng mở đèn lên.

Sau đó Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Tiểu Bạch chạy đến bên góc kia của sô pha, vẻ mặt như lâm đại địch nhìn hai người bọn họ.

Bạch Cẩm Sương xấu hổ đến nỗi muốn tìm một cái khe để chui vào.. Cô thầm mắng mình, cô bị mất não hay sao mà khi vào cửa lại không bật đèn cơ chứ! Trong không khí gần như tràn ngập một loại hơi thở làm người ta hít thở không được.

Lại có thể suýt chút nữa đè một con mèo bị thương, có lẽ đây là chuyện khó xử nhất từ trước đến nay,

Mặc Tu Nhân cũng có chút mất tự nhiên, anh không nhịn được hằng giọng một cái rồi mở miệng giảm bớt xấu hổ: “Xem ra chắc là không có bị thương”

Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương có chút nóng lên, cô đỏ mặt nói lắp: “Có... có lẽ là vậy. Tôi... tôi cũng không cảm thấy mình đã đè lên cơ thể của nó”.

Dù sao con mèo lớn như vậy, cô thật sự đè nó thì làm sao lại không có cảm giác được.

Mặc Tu Nhân nghe vậy, lại nhìn khuôn mặt đỏ giống như quả hồng của Bạch Cẩm Sương, cảm thấy đáng yêu chết đi được.

Anh cong môi, ánh mắt ôn nhu sủng nịch, không nhịn được đùa Cầm Sương hai câu: “Em hôn nhập tâm như vậy, cứ xem như là đè lên nó thật thì sao có cảm giác được”.

Đánh chết Bạch Cẩm Sương cũng không nghĩ tới một người từ trước đến nay đều lãnh đạm như Mặc Tu Nhân sẽ nói như vậy.

Cô khiếp sợ trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân, vẻ mặt xấu hổ giận dữ, bộ dạng kia giống như là con mèo nhỏ đang phát điên.

Mặc Tu Nhân sự trong nhà nhiều hơn một Tiểu Bạch, nhanh chóng khẽ mỉm cười: “Đùa em thôi, có lẽ em đè lên cái đuôi của nó nên mới không có cảm giác”

Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương lúc này mới khá hơn một chút, xem như là tạm chấp nhận lời giải thích như vậy.

Tuy cảm giác xấu hổ đã vô hình trung được hóa giải một chút, nhưng không khí ái muội giữa Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân chỉ có tăng chứ không giảm.

Bạch Cẩm Sương có chút không được tự nhiên ngồi trên ghế sô pha, lấy gối ôm lên đùi: “Được rồi, Quân Mạch là của anh sao trước giờ tôi không biết?”.

Mặc Tu Nhân nhíu mày, dựa vào ghế, giọng nói miễn cưỡng: “Từ trước đến nay em cũng đâu có hỏi”

Bạch Cẩm Sương có chút xấu hổ nên liền lái sang chủ đề khác: “Hôm nay anh trở về khi nào?”

Mặc Tu Nhân giương mắt, yếu ớt nhìn cô một cái: “Lần đầu tiên gửi tin nhắn cho em thì tôi đã trở về”

“Ôi!” Bạch Cẩm Sương giật mình há miệng, vẻ mặt có chút hổ thẹn.

Đôi mắt của Mặc Tụ Nhân sâu thẳm: “Tôi vốn cho là dù em có không trả lời tin nhắn của tôi thì cũng biết về nhà”

Bạch Cẩm Sương nghe thấy anh nói như vậy thì càng thêm áy náy, mềm giọng nói: “Xin lỗi mà."

Bạch Cẩm Sương trước kia đối xử lạnh nhạt với Mặc Tu Nhân giống như một khối xi-măng vừa dày vừa cứng. Nhưng sau này quan hệ của hai người từng bước thay đổi, Bạch Cẩm Sương liền phá đi lớp băng khi ở trước mặt anh.

Dáng vẻ yếu ớt mềm mại của cô lại làm Mặc Tu Nhân thích chết đi được.

Đáy mắt của Mặc Tu Nhân càng tối sầm hơn nữa, giọng nói của anh có chút khàn khàn: “Không sao, em vui là được”.

Bạch Cẩm Sương càng thêm khó chịu, hôm nay cô đúng là có hơi quá đáng, Mặc Tu Nhân giúp cô như vậy, thế mà cô còn không tin anh, làm anh ở nhà đợi cô một ngày.

Cô ngước mắt nhìn Mặc Tu Nhân: "Lần sau tôi nhất định sẽ không như vậy nữa” Đáy mắt của Mặc Tu Nhận lóe lên tia sáng vừa giảo hoạt vừa cưng chiều: “Ừ, tôi tin em”

Bạch Cẩm Sương có chút cảm động, Mặc Tu Nhân thật là bao dung cô, về sau cô nhất định không thể tự tiện làm theo ý mình nữa để không có lỗi với sự tín nhiệm này của Mặc Tu Nhân.

Bây giờ Bạch Cẩm Sương còn không biết bộ mặt thật của Mặc Tu Nhân, khi mà sau này hoàn toàn hiểu anh, cô mới biết được phụ nữ rơi vào lưới tình thật sự rất ngây thơ.

Cô tin tưởng Mặc Tu Nhân cái con khỉ, người đàn ông này nhất định là con sói bụng đen ăn thịt không nhà xưởng..

Cố mím môi nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân: “Vậy thì...bây giờ cũng không còn sớm, chúng ta dọn dẹp một lát rồi nghỉ ngơi thôi”.

Mặc Tu Nhân mỉm cười: “Được thôi.”

Kỳ thực hiện tại anh đặc biệt hoài niệm hương vị nhàn nhạt trên người Bạch Cẩm Sương, nhưng anh cũng không dám nói, tuy đêm nay cô rất áy náy với anh nhưng anh vẫn sợ mình dọa Bạch Cẩm Sương.

Xem ra có một số việc có thể sớm thực hiện được rồi. Ngày kế.

Mặc Tu Nhân sai bảo Triệu Văn Vương đi mua một số đồ vật, anh vừa phân phó Triệu Văn Vương xong thì Cảnh Hạo Đông liền gõ cửa tiến vào.

Anh ta cà lơ phất phơ ngồi trên ghế sô pha, bộ dáng như một kẻ không có khớp xương. Mặc Tu Nhân lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái: “Cậu có chuyện gì à?”

Cảnh Hạo Đông nhìn anh một cái: “Sao? Không có việc gì thì không được tới? Được rồi, tôi vừa mới nghe được câu phân phó Triệu Văn Vương chuẩn bị hoa hồng, là muốn làm gì đấy?”

Cảnh Hạo Đông vừa nói xong thì liền dùng vẻ mặt trêu tức nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân.

Vẻ mặt Mặc Tu Nhân nhất thời có chút mất tự nhiên, mặt anh đen lại liếc nhìn Cảnh Hạo Đông, cau mày nói: “Cậu ở cửa nghe lén?”.

Cảnh Hạo Đông vội vã xua tay: “Nói nghe lén thì nghiêm trọng quá, tôi chỉ quang minh chính đại nghe được có hai câu. Sao đấy, cậu định tỏ tình vào đêm thất tịch à?”

Mặc Tu Nhân không nghĩ tới Cảnh Hạo Đông liếc mắt liền nhìn thấu ý nghĩ của anh, vẻ mặt vô thức lúng túng: “Cậu nhiều lời quá rồi!”

Cảnh Hạo Đông nghe vậy thì ngược lại càng hứng thú, ngồi thẳng lưng nhìn Mặc Tu Nhân: “Đừng thế chứ, tỏ tình cũng không phải chuyện mất mặt gì, ngược lại cậu thích Bạch Cẩm Sương cũng lâu rồi, thay vì mỗi lần bứt rứt thì lại tìm tôi bày mưu tính kể, không bằng nhanh chóng tỏ tình, làm sạch Cẩm Sương hoàn toàn trở thành vợ cậu”.

Mặc Tu Nhân có chút không được tự nhiên nhìn Cảnh Hạo Đông: “Cậu nói nhảm nhiều quá rồi”

Cảnh Hạo Đông hiểu Mặc Tu Nhân, bộ dạng này của anh chỉ là đang xấu hổ thôi chứ không có tức giận.

Anh ta cười để tiện, nói: “Tu Nhân, thời điểm thông báo có cần tối đỡ cho cậu mấy chiếu không?”

Mặc Tu Nhân nghiêm lại, không đổi sắc mở miệng: “Không cần”

Cảnh Hạo Đông có chút suy sụp: “Ơ kìa, đừng vậy chứ, tôi buồn chán như vậy, chỉ là đơn thuần muốn giúp cậu một chút, cậu đừng nóng vội từ chối tôi mà”

Mặc Tu Nhân lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, giọng nói vô cùng ghét bỏ: “Nếu như cậu có bản lĩnh đó thì đã sớm theo đuổi được Lâm Kim Thư rồi, còn đến chỗ tội giết thời gian làm gì.”

Cảnh Hạo Đông nháy mắt ỉu xìu, có chút u oán nhìn Mặc Tu Nhân: “Tu Nhân, đánh người không đánh khuôn mặt, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau, sao cậu cứ chuyên chọc vào nỗi đau của tôi vậy?”

Mặc Tu Nhân miễn cưỡng nhìn anh ta một cái: “Không lẽ tôi nói sai rồi?”

Cảnh Hạo Đông có chút bất đắc dĩ thở dài, tinh thần không hề phấn chấn như lúc nãy, thấp giọng nói: “Tu Nhân, cậu nói xem tại sao lại có một người con gái như Lâm Kim Thư? Mỗi lần tôi tới tìm cô ấy thì cô ấy đều ở nhà không ra khỏi cửa. Hôm qua ra khỏi nhà là vì Bạch Cẩm Sương bị bạo lực mạng nên mới theo cô ấy giải sầu, tôi hẹn cô ấy mười tám lần thì không có lần nào được cả."

Mặc Tu Nhân nhìn con đường “truy thế” của Cảnh Hạo Đông, có chút đồng tình nhìn anh ta một cái: "Cố gắng lên, tôi lực bất tòng tâm!”

Cảnh Hạo Đông nghe vậy thì vẻ mặt càng u oán: “Cũng là do cậu không góp sức, cậu mau theo đuổi được Bạch Cẩm Sương, để cô ấy nói tốt về tôi trước mặt Lâm Kim Thư, nói không chừng vì thế mà tôi có thể thuận lợi được chút”.

Gương mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân tối sầm: “Cậu không theo đuổi được vợ cậu thì là lỗi của tôi chắc?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.