Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 867: Chương 867: Xóa bỏ toàn bộ




Tần Minh Huyền hơi luống cuống nhưng khi tầm mắt của cậu bé chạm phải ánh nhìn tán thành của Bạch Cẩm Sương thì lập tức ngoan ngoãn nhận lấy đồ mà Tần Hạo và Mặc Tố Nhiên cho.

Bạch Cẩm Sương thấy Tần Manh Manh đứng ở một bên, hình như hơi sợ hãi vì có nhiều người như vậy, cô bé cúi thấp đầu, trông rất đáng thương.

Dường như Tần Minh Xuân cũng chú ý tới, bước đến nói chuyện với cô bé.

Bạch Cẩm Sương thấp giọng hỏi Mặc Tu Nhân: “Bông Vải phải xưng hô với... Tần Minh Xuân thế nào?”

Để không tiết lộ thân phận của Tần Minh Xuân, người nhà họ Tần đặc biệt mở một buổi tiệc tối, muốn nhận anh ta làm con nuôi, tuy nhiên cô, Mặc Tu Nhân và bố mẹ Tần đều biết rõ mối quan hệ giữa Tần Minh Xuân và Mặc Tu Nhân.

Nếu gọi là bác, hiện tại Tần Minh Xuân mới mười chín tuổi, cảm giác rất kỳ cục. Nếu gọi là chú, suy cho cùng thì linh hồn trong cơ thể

Tần Minh Xuân vốn là của Tần Vô Đoan, anh trai của Mặc

Tu Nhân, cảm giác vai về rất loạn. Mặc Tu Nhân liếc mắt liền nhận ra sự mất tự nhiên trong lòng của Bạch Cẩm Sương, anh cười một tiếng, nhéo ngón tay của Bạch Cẩm Sương: “Không có ai khác biết được thân phận của anh ấy, cho nên... cứ gọi chú đi, kỳ quái thì cứ mặc kệ!”

Bạch Cẩm Sương nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Vậy lát nữa anh dạy cho Bông Vải cách xưng hô đi!”

Mặc Tu Nhân cười khẽ: “Được, chuyện này cứ giao cho anh!”

Anh vừa nói, lại không nhịn được mà nhéo ngón tay của Bạch Cẩm Sương một cái nữa.

Bạch Cẩm Sương thấy không có ai chú ý tới động tác nhỏ của hai người bọn họ, vội vàng rút tay ra từ trong tay của Mặc Tu Nhân, thấp giọng cảnh cáo: “Anh đừng có lộn xộn! Có nhiều người nhìn lắm!”

Mặc Tu Nhân không nghịch ngón tay của cô nữa nhưng vẫn nói khẽ: “Không sao, không có ai nhìn thấy đâu!”

Bạch Cẩm Sương mím môi, không nói nên lời.

Cuối cùng, Mặc Tu Nhân vẫn dạy Tần Minh Huyền gọi Tần Minh Xuân là chủ, Tần Minh Xuân cũng thích ứng rất nhanh mà bố mẹ Tần dường như cũng thầm chấp nhận cách xưng hô này, không phản ứng gì.

Buổi chiều ở lại nhà chính của nhà họ Tần chơi thêm một chút, Tần Minh Huyền chơi rất vui vẻ, lần đầu tiên cậu bé được biết là ngoài bà ngoại và mẹ, cậu bé còn có nhiều người thân như vậy.

Cậu bé đưa quà biểu mà mình mang tới cho Mặc Tổ Nhiên và Tần Hạo, Mặc Tổ Nhiên vui vẻ đến mức cười ngoác cả mang tai.

Gần tới lúc ăn cơm, ba bố con nhà họ Tần lên phòng sách để bàn bạc vài chuyện về buổi tiệc ngày mai, dưới sự ra hiệu của Mặc Tổ Nhiên, Tần Hạo còn đưa cả Tần Minh Huyền theo.

Tần Manh Manh vẫn có chút sợ người lạ, ngồi đọc sách một mình trong phòng khách. Dưới tầng chỉ còn lại Bạch Cẩm Sương và Mặc Tổ

Nhiên.

Mặc Tổ Nhiên nhìn Bạch Cẩm Sương, biểu cảm hơi phức tạp: “Cẩm Sương... Trước kia mẹ từng làm ra một ít chuyện ngớ ngẩn, con đừng để ở trong lòng, bây giờ... Minh Xuân trở lại nhà họ Tần, con với Tu Nhân rất tốt, Bông Vải cũng nhận ông nội bà nội, như thế này... mẹ đã thỏa mãn rồi! Trước kia là do mẹ hồ đồ, cứ luôn nhằm vào con, hy vọng giờ đây con tha thứ cho mẹ!”

Sau khi Bạch Cẩm Sương khôi phục trí nhớ liền hiểu rõ, năm đó Mặc Tổ Nhiên oán hận nàng cũng là bản chất của con người.

Chỉ có điều, nhìn phản ứng hiện tại của Mặc Tố Nhiên, hẳn là chuyện Tần Minh Xuân khiến cho bà ấy rất biết ơn, không định gây khó khăn nữa!

Cô mím môi, nói: “Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, có nói tha thứ cũng phải là con mong mẹ tha lỗi cho con, chuyện năm đó, con rất biết ơn anh Vô Đoan... Dù là Tần Minh Xuân có xuất hiện hay không thì chuyện ấy vẫn là con nợ nhà họ Tần!”

Mặc Tố Nhiên thấy thái độ này của Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt dịu dàng hơn không ít: “Mấy năm nay con tự mình nuôi dưỡng Bông Vải, bây giờ vẫn đồng ý đưa cậu bé trở về nhà họ Tần để nhận tổ quy tông, như vậy là đủ rồi! Con cũng rất khổ cực. Hơn nữa, năm đó mẹ cũng không tốt, mẹ không ngờ Tổng Thúy Kiều lại không phải con gái của Yến Oanh, nếu như mẹ biết thân phận của con, cho dù để ý một vài chuyện, cũng sẽ giúp mẹ con chăm sóc con. Nói cho cùng, những chuyện này đều là mẹ làm sai, mẹ đã quá cảm tính, làm việc không cân nhắc đến hậu quả mới khiến hai chúng ta...

Nói tới đây, Mặc Tổ Nhiên thở dài: “Haiz, thôi, chuyện đã qua rồi thì chúng ta cũng không nhắc đến nữa, xoá bỏ toàn bộ, sau này chúng ta là người một nhà thật tốt, có được không?”

Con người Bạch Cẩm Sương lóe lóe, cô cảm nhận được rất rõ ràng, chuyện Tần Vô Đoan chết đi sống lại đã khiến cho Mặc Tố Nhiên nghĩ thông suốt về những rắc rối tình cảm giữa cô, Mặc Tổ Nhiên và Tần Vô Đoạn trước đây.

Vậy nên hôm nay bà ấy mới chủ động xin lỗi.

Vốn là Bạch Cẩm Sương rất cảm kích Tần Vô Đoan, bây giờ Mặc Tố Nhiên chủ động nói lời xin lỗi, tất nhiên cô sẽ không ghi hận mẹ của anh ấy.

Cô gật đầu một cái: “Vâng, con đều nghe mẹ!”

Cuối cùng Mặc Tố Nhiên cũng vui mừng cười lên: “Con có thể nghĩ như vậy, sau này cứ sinh sống với Tu Nhân thật tốt là mẹ liền thỏa mãn, sau khi kết thúc buổi tiệc ngày mai, chúng ta với mẹ của con, người hai nhà sẽ ăn một bữa cơm thật ngon, con với Tu Nhân tìm một ngày tốt rồi đi tái hôn, sau này... mọi chuyện đều sẽ tốt hơn!” Sau khi nghĩ thông suốt, Mặc Tố Nhiên cảm giác mình rộng lượng hơn không ít.

Bạch Cẩm Sương nhìn bà ấy, con ngươi lóe lỏe, gật đầu một cái: “Vâng, mọi chuyện đều sẽ tốt hơn!”

Mặc Tố Nhiên nghe thấy Bạch Cẩm Sương phụ họa lời của bà ấy, có chút xúc động: “Nhắc mới nhớ, mẹ với mẹ con đã không gặp nhau rất nhiều năm rồi, không biết mấy năm nay bà ấy ra sao?”

Bạch Cẩm Sương mím môi: “Bà ấy đã trải qua những năm trước đây không vui lắm, mấy năm nay thì khá tốt.

Trong khi Bạch Cẩm Sương và Mặc Tố Nhiên đang tán gẫu, ba bố con Tần Hạo đã đưa Tần Minh Huyền xuống tầng. Mặc Tổ Nhiên gọi Tần Minh Xuân: “Minh Xuân, con đi gọi Manh Manh đi, bảo cô bé đi ra ăn cơm!”

Mặc Tố Nhiên biết Tần Minh Xuân định nuôi dưỡng Tần Mạnh Manh nên bà ấy coi cô bé như con cháu nhà mình, chẳng qua là tính cách của Tần Manh Manh yếu mềm, lại sợ người lạ, tạm thời không nên quá nhiệt tình, sợ sẽ dọa cô bé.

Mặc Tố Nhiên nói xong liền đứng dậy đến phòng bếp, phân phó dì dọn cơm. Mặc Tu Nhân đi tới, cầm tay của Bạch Cẩm Sương, nhỏ giọng nói: “Như thế nào rồi? Mẹ đã nói gì với em?”

Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân: “Mẹ... Bà ấy nói xin lỗi em!”

Mặc Tu Nhân cười một tiếng: “Bà ấy thấy anh cả trở về, nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện!” Nếu không ban nãy anh cũng sẽ không để Bạch Cẩm

Sương ở dưới tầng với Mặc Tố Nhiên. Hai người nói đôi câu rồi đi ăn cơm.

Khi Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân tới phòng ăn thì thấy Tần Manh Manh đi theo sau lưng Tần Minh Xuân, dè dặt nhìn mọi người rồi lại cúi thấp đầu xuống.

Lúc ăn cơm, Tần Manh Manh chỉ gắp những món ăn ở ngay trước mặt mình, Tần Minh Xuân biết cô bé sợ người lạ nên lấy những đĩa thức ăn khác, gắp cho cô bé một ít.

Tân Hạo và Mặc Tổ Nhiên thật sự yêu thích Tần Minh Huyền, không ngừng gắp thức ăn cho cậu bé.

Tần Minh Xuân chủ động hỏi Tần Minh Huyền: “Con thích ăn món gì, chú gắp cho con.”

Tần Minh Huyền nhìn Tần Minh Xuân, tròng mắt đảo quanh một vòng: “Con không thể ăn những món con thích!”

Tần Minh Xuân chưa nghĩ tới chuyện Tần Minh Huyền bị hen suyễn, hơi nhíu mày: “Tại sao?”

Tần Minh Huyền nói: “Thân thể của con không tốt, không thể ăn đồ cay!”

Điều này nghĩa là, cậu bé cũng giống như Bạch Cẩm Sương vậy, thật ra thích ăn cay nhưng do vấn đề thân thể nên Bạch Cẩm Sương rất ít cho cậu bé ăn cay.

Trong nháy mắt Tần Minh Xuân đã hiểu ra, đáy mắt anh ấy thoáng hiện một tia quan tâm: “Con cũng giống với mẹ con, rất thích ăn cay! Nhưng mà mẹ con nói đúng, thân thể của con không tốt, không thể ăn cay, vậy thì chú ý một chút, chờ sau này thân thể khỏe lên thì chúng ta lại ăn những món con thích, được không?”

Tần Minh Huyền ngoan ngoãn gật đầu một cái, các bậc cha chủ trong nhà đều đau lòng không thôi.

Tần Minh Xuân gắp cho Tần Minh Huyền một ít cải xanh dễ tiêu, nhìn cậu bé yên lặng ăn cơm, trong lòng càng thương cậu bé.

Thế rồi, khi anh ấy vừa quay đầu đã nhìn thấy Tần Manh Manh nhìn chằm chằm anh ấy, vẻ mặt có chút phức tap.

Tần Minh Xuân nhướng mày, thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Manh Manh cũng muốn ăn cải xanh à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.