Hoàng Ân đang trên đường đi học về, anh bắt gặp cô bé đang đứng khóc bên vệ đường, chắc bé lạc mẹ, Hoàng Ân ân cần lại hỏi han:
- Em gái, sao em khóc, em lạc mẹ hả?
Cô bé có gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn đen láy như hai hột nhãn, đôi mi dài cong vút chớp chớp nhìn Hoàng Ân, bé thút thít, môi mỏng chúm chím chu lên rất đáng yêu, bé chỉ chỉ.
- Nhà em ở đằng kia. Mẹ em bỏ em rồi. Oa.....oa...oa
- Nín đi. Anh thương! Ngoan. Anh đưa em về nhà nhé.
- Dạ, anh biết nhà em ở đâu sao?
Hoàng Ân quan sát, thấy Nhã Trúc có đeo chiếc balo, anh kêu cô bé tháo balo đưa anh xem. Cô bé ngước nhìn anh đẹp trai, ngoan ngoãn cởi balo đưa anh. Hoàng Ân lục trong cặp hình mèo kitty, bên trong có một bộ đồ đầm con gái, còn có một quyển sổ nhỏ ghi địa chỉ nhà và số điện thoại liên lạc. Nhìn địa chỉ, anh phì cười “ hóa ra gần nhà mình“. Hoàng Ân cất tất cả vô lại con mèo kitty, ngồi một chân xuống nói với Nhã Trúc:
- Anh đưa em về nhà, nắm tay anh, coi chừng lạc nhé.
Nhã Trúc gật đầu cái rụp, bàn tay búp măng nắm lấy ngón tay dài to của chàng thanh niên. Anh phì cười, bao gọn bàn tay bé xinh ấy, anh bồng cô bé lên đi về nhà. Mùi hương sữa, hòa cùng vị kẹo ngọt từ tóc cơ thể của Nhã Trúc phảng phất thật dễ chịu, “làm buổi trưa hè trở nên trong trẻo và ngọt thơm vì có em, Nhã Trúc“. Ân dắt Nhã Trúc tới trước căn nhà 3 tầng khang trang nhấn chuông. Ra mở cửa là một cô trung tuổi, thấy Nhã Trúc mừng rỡ, hô to gọi mọi người trong nhà. Cả nhà ùa ra, thấy Nhã Trúc bình yên vô sự cũng thở phào. Ông Nhật nhìn Hoàng Ân thắc mắc:
- Cháu là????
- Dạ, cháu là Hoàng Ân, nhà cháu ở cách đây 5 căn. Cháu thấy em bị lạc, xem trong cặp có địa chỉ, nên đưa em về.
- À, tốt quá. Mời cháu vô nhà chơi, thả con bé xuống đi, nó mè nheo đòi ẵm phải không?
- Dạ không, tại cháu sợ nắng, nên bồng em đi cho nhanh. Giờ trưa rồi, cháu phải về nhà ạ.
- Ờ...ờ, khoan, chờ bác chút.
Ông Nhật nắm tay Nhã Trúc đưa cho chị vú em, rồi chạy vô nhà, lấy trong bóp ra tờ 100 ngàn chạy ra dúi vào tay Hoàng Ân. Anh không cầm, dứt khoát xua tay, mỉm cười chào ông Nhật, lủi nhanh ra cửa. Ông Nhật nhìn theo dáng dấp cao ráo, gương mặt sáng láng của Hoàng Ân gật gù, “thời buổi này cũng còn có người tốt vậy sao? Hoàng Ân, cảm ơn cháu“.
Từ đó, hai nhà thường xuyên qua lại. Không hiểu sao Hoàng Ân đã 17 tuổi mà lại rất thích chơi với Nhã Trúc. Anh rất hay xung phong đưa đón Nhã Trúc mỗi khi ba mẹ cô bận. Cứ nhìn gương mặt trong hai má hây hây, đôi mắt to sáng như hai vì sao là Hoàng Ân buồn cười. Hoàng Ân là học sinh cá biệt của trường, anh học giỏi nhưng rất ham chơi, môn tự nhiên điểm cao chót vót, mà mấy môn học bài thì toàn hột vịt. Riết giáo viên cũng không biết xếp học lực cho Hoàng Ân ra sao luôn. Ân rất thích chọc mấy bạn nữ, chính vẻ đẹp trai lãng tử của Ân làm nhiều nữ sinh si mê. Tuy mới lớp 11, Ân đã có bề dày bạn gái ghi tên cả cuốn tập 96 trang không hết. Từ lúc gặp Nhã Trúc, Ân đổi mục tiêu sang chọc cô bé, mỗi ngày nghĩ ra cách chọc khác nhau, chọc em khóc rồi dỗ dành. Dần dà, tuổi thơ của Nhã Trúc gắn liền với thanh xuân của Hoàng Ân, như sợi dây định mệnh khéo sắp đặt, họ vô tình có lý do cho cuộc tao ngộ, một tình yêu bền chặt để gắn kết hai nửa yêu thương.
Được chừng một năm, cả nhà Nhã Trúc đi định cư ở Mỹ, mối nhân duyên đứt đoạn đằng đẵng 18 năm. Hoàng Ân ở Việt Nam không đỗ tú tài, vì mấy môn xã hội bị điểm liệt, nên anh cũng không thể học đại học. Mà chẳng sao, nhà anh có công ty, nên mới 18 tuổi, Hoàng Ân đã bước chân vào công ty gia đình làm việc. Với trí thông minh và tài lãnh đạo bẩm sinh, Hoàng Ân dẫn dắt công ty phát triển lớn mạnh. Khi Hoàng Ân được 30 tuổi, anh được ba mẹ giao hẳn công ty, hai ông bà sang Canada định cư. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tuy Hoàng Anh có con trai tài giỏi, ông an tâm khi giao quyền công ty, nhưng không yên tâm giao sản nghiệp cho con, nên dù lên nắm quyền công ty, nhưng thật chất vẫn là của Hoàng Anh, nếu có phụ nữ nào lợi dụng mối quan hệ với con ông lại đòi tiền, ông sẽ tống cổ Hoàng Ân ra công ty ngay lập tức. Hoàng Ân là con người rất cẩn trọng, anh luôn tạo dáng vẻ bề ngoài rất chỉn chu, ga lăng và lịch thiệp. Chính điều này làm đoạn đường tình ái của Ân dài thêm, mà chỉ có người nhà Hoàng Ân mới biết. Nay họ đi định cư thì bí mật này mãi mãi bị chôn sâu.
Nhã Trúc đi định cư được 17 năm, ông Nhật bị bệnh tim trở nặng, ông muốn an nghỉ tại quê nhà, nên gia đình họ lại về quê, tìm mua lại căn nhà cũ, an hưởng tuổi già. Nhã Trúc cũng đã tốt nghiệp đại học, nghĩ thương ba nên cô quyết định về nước lập nghiệp, hoàn thành mong ước cuối đời của ba.
Ba mẹ về trước, riêng Nhã Trúc vướng đề án tốt nghiệp nên về sau. Đứng giữa phi trường nóng nực, cô ngó dáo dác tìm Thanh Tâm. Tâm thấy Trúc reo hò
- Trúc! Trúc, tui nè, Tâm nè
Trúc chạy tới, nắm tay bạn mừng mừng tủi tủi. Cả hai tíu tít ngồi trên chiếc wave của Thanh Tâm về nhà. Đường xá sau những cơn mưa thường đông đúc và kẹt xe, đường cứ đào lấp riết ổ voi đầy đường. Đang hì hụi tấp sát lề chờ đèn xanh, bỗng đâu một chiếc Peagot chạy ào tới, nước xình hất lên cả hai cô gái. Nhã Trúc mím môi tức giận, “người gì vô văn hóa”, cô kêu Thanh Tâm tăng ga đuổi theo xe hơi mất nết kia. Đuổi theo mấy con đường, cũng may là chiếc Peagot dừng đèn đỏ. Xe của Thanh Tâm đậu ngang bằng. Nhã Trúc xuống xe, đập ầm ầm vào cửa chiếc Peagot. Hoàng Ân trong xe nhìn ra, nhếch mép cười “lại là cô nàng nào đây, muốn ăn vạ, không dễ đâu”, anh không thèm mở cửa, mở nhạc lên nghe. Nhã Trúc thật sự tức điên, cô la lối, cởi giày leo lên capo, dùng chiếc Adidas chỉ thẳng vào Hoàng Ân, miệng hét lớn:
- Đã đụng người còn muốn trốn.
Hoàng Ân nhìn cô gái thoáng cau mặt, đôi mắt này, gương mặt này quen quá. Người đi đường bắt đầu chỉ trỏ bàn tán, còn Nhã Trúc vẫn đang ngồi trên tấm capo, Hoàng Ân nhìn Nhã Trúc đưa tay chỉ chỉ cô vào lề. Nhã Trúc nhìn vào lề gật gật, cô bẻ ngay hai thanh gạt nước mới chịu leo xuống đi lên lề đường. Hoàng Ân được một phen ngạc nhiên “cô gái này, không đùa được đâu.”
Ps: đúng ra là ngày mai mình up, nhưng sợ như hôm nay đau cả ngày, bạn lại trông.
Truyện thực tế nên không nhiều ngọt ngào, và nút thắt như ngôn tình, bạn nào mê ngôn hi vọng xem xong cũng đừng nói lời cay đắng, tâm hồn tác giả mong manh lắm ạ.
Vì nhân vật thật, nên cũng không có soái ca chung tình và sạch đâu. Nữ chính hồn nhiên, và cứng đầu, con nít lắm í. Theo thời gian mới trưởng thành. Có ghét cũng đừng chửi quá, họ xem lại buồn.
Tóm lại là tác giả kể lại cho bạn nghe, thêm một vài chi tiết cho văn vẻ thôi, chứ ko thay đổi được nhân vật cũng như cốt truyện nhé.
Bộ này tặng cho những đứa em tôi yêu quí nà. Là em nào tự cười đi nha.