- Đây không phải Yên Yên sao?
Devil Lưu - tiểu mĩ thụ lòng Yên Yên đây mà.
- Devil Lưu, sao anh lại ở đây?
Yên Yên vui vẻ đón tiếp, nhưng Phong thì không vui tánh như vậy, trán hắn hằn lên vệt đen, ánh mắt không mấy thân thiện nhìn Devil Lưu.
- Lâu quá sao không thấy cô gọi cho tôi vậy? Làm tôi nhớ cô muốn chết đây!
Devil Lưu bày tỏ nỗi nhớ thương da diết Yên Yên khiến hắn bật cười, cô gái này quả thật rất đào hoa.
- Xin lỗi, tại tôi có quá nhiều chuyện cần phải xử lí nên quên mất! Thành thật xin lỗi anh
- Không có gì nếu cô rảnh thì có thể đi với tôi một ly cafe không?
Chàng trai lai hai dòng máu ngỏ lời mời khiến Yên Yên vô cùng bối rối, cô khẽ liếc hắn. Hôm nay hắn sao lại im lặng kì lạ vậy. Hắn khẽ nhếch môi cười, bàn tay siết chặt tay cô hơn.
- Vợ tôi đang mang trong người dòng máu của tôi, đứa bé là sự kết tinh giữa những đêm nồng nhiệt, nóng bóng của chúng tôi, cô ấy đã mệt rồi, cũng không được uống cafe, cho nên không thể nhận lời ngài Devil được rồi, thật sự rất lấy làm tiếc.
Hắn phun một trào ra, khiến cô không khỏi xấu hổ, ai mượn anh ta kể những chuyện đó.
- Thế lần này đã đeo nhẫn chưa?
Devil Lưu cố ý trêu chọc lần hai. Hắn tức giận cầm tay cô lên, ánh sáng từ viên kim cương sáng lấp lánh.
- Đã thấy rõ chưa, nếu chưa thấy thì để ngày mai tôi sẽ đổi viên kim cương to gấp 10 lần cái này.
Cô sững sờ rồi mỉm cười, hắn lại nổi máu ghen nữa, thật dễ thương mà.
Devil Lưu bật tiếng cười khanh khách nhìn bộ dạng tức giận của hắn.
- Đùa thôi, thật ra tôi cũng có vợ rồi, tôi cũng đưa vợ đi khám thai mà!
- Thật vậy sao, vậy vợ anh đâu? Mang thai được bao nhiêu tháng rồi.
Yên Yên vui vẻ hỏi chuyện, thì ra anh ta có vợ rồi.
- Cô ấy đang khám, chắc cũng sắp xong rồi, cũng gần được 2 tháng rồi.
- Vậy sao! Chúc mừng anh nha!
Cô vui vẻ cười liền bị hắn bịt miệng lại.
- Không cho phép em cười với hắn, chúng ta về thôi.
Hắn chẳng nói chẳng rằng gì nữa nắm chặt tay cô kéo đi, lướt ngang qua Devil Lưu một cách không được lịch sự cho lắm.
- Anh sao cái gì cũng ghen vậy?
- Kệ anh!
- Anh...thật là...
Cô cười tủm tỉm, không ngờ chồng cô lại có những biểu hiện ghen tuông dễ thương như vậy.
...
-----
Màn đêm tĩnh lặng bao trùm căn phòng, đêm nay trăng thật sáng, thật lãng mạn đến nỗi làm rung động lòng người, người con trai cao to ôm chặt người con gái bé nhỏ.
- Em muốn hôn lễ của chúng ta ra sao?
Cô đắn đo suy nghĩ một hồi rồi trả lời.
- Làm nhỏ thôi cũng được, không cần phải rùm beng lên đâu, như vậy thì tốn kém lắm.
- Em nói gì vậy, em là bảo bối của anh, anh muốn mang em đi khoe với mọi người để họ biết em là của anh, là vợ của Trần Phong này, đễ những tên khốn kia không còn dòm ngó em nữa.
Hắn trổ hết lòng mình, thực sự hắn rất yêu cô, rất yêu và rất sợ mất cô.
- Được rồi, em giao hết cho anh đấy, chồng yêu.
Cô cười cười xoa đầu hắn.
- Vợ ơi, anh muốn...
Hắn tỏ lòng thèm khát, trong lòng đang rất rạo rực.
- Anh quên bác sĩ nói gì rồi sao?
Cô nhắc lại cho hắn nhớ, mới đó mà hắn đã quên rồi.
- Ăn chay 3 tháng chắc anh không chịu nổi đâu! Anh sẽ chết mất.
- Vậy anh có ra ngoài mà ngoại tình không?
Cô thủ thỉ bên lòng hắn.
- Tất nhiên là không rồi! Anh đã hứa sẽ chung thủy với em cả đời mà.
- Vậy...lòng chung thủy đó được bao nhiêu?
- Lớn hơn cả vũ trụ, mặn nồng hơn cả biển Thái Bình Dương, nóng bỏng vượt xa hoang mạc xahara, ấm áp như...anh đây.
- Anh...thật dẻo miệng.
- Đêm nay trăng thật đẹp.
Cô nhìn ra cửa sổ rồi nói, trăng rằm tròn như cái bánh đa, sáng lấp lánh trên bầu trời đen tĩnh mịch. Hắn xoa xoa bụng cô rồi ôn tồn nói.
- Cũng không đẹp bằng em.
- Anh...
Cô thật hết nói nổi, hắn toàn nói những câu khiến cô...vô cùng hài lòng.
- Anh yêu em, Yên Yên.
- Em cũng yêu anh, Phong.
Vậy yêu như thế nào?
Cả đời này...!
---- hết chap 37 ----
Ấn sao và follow mình nha:)))