Vợ Ơi! Đừng Khóc

Chương 20: Chương 20: Chạy Trốn Kí Ức 2




- Má ơi, gấu kìa...

  Giọng Ân Ân thét lên khản đặc, đồng thời cô nàng nhút nhát túm chặt lấy lưng áo người kiểm lâm. Diệp Chi bên cạnh cũng sợ tới nỗi mặt trắng bệch, run rẩy không dám nhúc nhích còn người kiểm lâm bị Ân Ân làm cho rối trí hoảng loạn giữ vai Ân Ân kêu la bình tĩnh mà chú ấy còn hoảng hơn cả hai người.

   Trước mặt con gấu nâu cao hơn cả đầu người, đôi mắt đen láy của nó dữ tợn lao tới. Diệp Chi thất thần lùi lại trong vô thức liền vấp ngã lăn về phía sau. Con gấu càng hung hăng lao tới, ba người chắc nhẩm kiểu này đã tận số rồi, nãy giờ cả ba cứ luống cuống chỉ toàn thu hút sự chú ý của nó.

    Ân Ân vội vã ôm chặt cổ Diệp Chi luống cuống gào lên, có chết cô cũng muốn chết cùng Diệp Chi.

   Đột nhiên trong không gian vang lên tiếng động chói tai, vút qua giữa rừng cây tựa như tiếng súng hơi. Con gấu chỉ cách ba người ba bước chân liền đổ rạp xuống, đôi mắt dữ tợn như không chịu khuất phục cũng phải lim dim nhắm lại.

   Chú kiểm lâm phản ứng nhanh nhất, ngồi bật dậy vuốt mồ hôi trên trán, cúi lạy trời đất qua kiếp nạn. Thực ra chú là người mới, dĩ nhiên không có kinh nghiệm đặc biệt bên cạnh lại có hai đứa con gái phiền phức này, suýt hại chết chú rồi.

   Từ xa người kiểm lâm khá trẻ chạy lại, anh là người vừa rồi bắn phát súng ấy. Chàng trai có nước da ngăm đen, trên miệng nụ cười méo mó nhìn hai cô gái nằm dưới đất ôm lấy nhau mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu.

    - Không sao chứ?

Ân Ân buông Diệp Chi ra ngồi phịch trên nền đất, khuôn mặt méo mó sau cùng là òa khóc. Diệp Chi cũng chẳng khá hơn, cô sợ tới nỗi cả người cứng đơ, tới bây giờ da mặt mới giãn ra một chút liền hất thảy tay Ân Ân ra khỏi áo mình.

    - Mày muốn giết người chắc con kia, gặp gấu mà mày cứ la toáng lên vậy.

    Ân Ân không nói nổi chỉ khóc lóc, gấu trong sở thú làm gì hung dữ như vậy. Anh chàng kiểm lâm dở cười dở khóc, biểu cảm của hai cô gái vừa nãy làm anh mất tập trung suýt nữa đã không bắn trúng con gấu kia. Chú kiểm lâm bên cạnh thì liếc hai người bằng con mắt khinh đời rồi tới bên đồng đội tìm cách đưa nó lên xe. Thuốc gây mê liều cao nhưng với con gấu khỏe như vậy họ chỉ còn nửa tiếng nữa.

    - Diệp Diệp, là em phải không?

   Anh chàng kiểm lâm đột reo lên vỗ vai Diệp Chi, hàm răng anh rất trắng sáng dễ gây ấn tượng với người khác. Trong trí nhớ của cô, chưa từng có người này xuất hiện. Cô nhíu mày bất giác lùi lại.

   - Anh nhận nhầm người rồi.

   - Không sai được, là em mà. Hồi nhỏ anh thường véo má em như vầy nè. Em giận anh tới nỗi quên luôn hả.

   Anh véo má Diệp Chi thật, cô nhíu mày liền gạt tay anh ra, cáu gắt.

   - Đã bảo không quen rồi mà, tên tôi không phải Diệp Diệp.

   Cô đỡ Ân Ân dậy, cuộc hội thoại vừa rồi Ân Ân không mang vì còn mải thất thần. Hai người tựa nhau bước đi ra khỏi rừng, liếc qua con gấu chỉ muốn đạp nó một phát nhưng ngộ nhỡ nó lại tỉnh dậy thì toi.

   - Mày quen anh ấy hả?

   - Không có, nhận nhầm người thôi.

   Diệp Chi hơi quay đầu, chàng kiểm lâm vẫn còn sững sờ ở đó. Nước da ngăm đen càng làm nổi bật đôi mắt sáng đang chăm chú nhìn theo cô. Anh gãi đầu như một thói quen trong lúc bí bách, rõ ràng là Diệp Diệp. Hồi nhỏ anh chỉ nhớ gọi cô như vậy nhưng Diệp Diệp hôm nay sẽ không nhìn anh với ánh mắt như vậy.

Diệp Chi đặt tay lên trán cảm thấy hơi nóng, cổ họng lại hơi rát nữa. Cô phát giác bản thân mình ốm thật rồi.

    Cánh cửa gỗ mỗi khi mở ra đóng vào lại gây tiếng ồn, Ân Ân bước vào căn phòng nhỏ hẹp hơi âm u và chẳng mấy tiện nghi. Cô mang theo bát cháo còn nóng hổi, đặt cạnh mép giường Diệp Chi, cười hối lỗi.

   - Ăn đi xem có đỡ hơn không. Tao không ngờ mày yếu như vậy, mới đặt chân tới vùng quê một cái là lạ không khí ốm liền.

   - Ai bảo tao ốm chứ, chỉ hơi cảm chút thôi. Với lại...

   Giọng Diệp Chi hơi khàn, Ân Ân biết cô bạn định nói gì liền liếc xéo Diệp Chi một cái. Đúng là không biết rúc mặt đi đâu nữa...

   - Ăn cháo đi, xem cách trị dân gian có đỡ không. Bà cụ đi mua thuốc rồi, từ đây đến tiệm thuốc cũng một tiếng nữa mới về.

    Diệp Chi không muốn nói nữa đành thở dài, bây giờ cô tốt nhất nên hạn chế nói cái cổ họng đau như muốn sưng tấy lên rồi.

   Ân Ân muốn tranh thủ thời gian Hải Khánh đi vắng liền rủ cô đi chơi thay đổi không khí. Chọn đâu không chọn lại chọn đúng miền quê nghèo nàn đến củi lửa cũng phải nhóm lên chứ đừng nói dùng bếp ga.

   Diệp Chi nhức đầu kinh khủng, biết vậy cô đã không đi dạo vào rừng để rồi ngấm hơi lạnh, đã vậy suýt nữa còn tiêu đời. Cô khó chịu hết lật người bên này rồi quay sang phía khác, người lúc nóng lúc lạnh ôm cái chăn cũng cực nhọc, rốt cuộc lại thở hắt ra rên rỉ. Diệp Chi không muốn Ân Ân áy náy lo nghĩ nhiều nên luôn tỏ ra rất ổn nhưng thật ra cô thấy mình bị cảm nặng lắm rồi.

   Đột nhiên một cái gì đó mát lạnh đặt trên trán cô, Diệp Chi lờ mờ đoán ra đó là bàn tay. Mắt cô díu lại không mở ra được, mày cũng nhăn nhó cau lại.

   - Không sao, tao ổn.

   Nhưng có chết cô cũng chẳng đoán ra được là anh, Vương Hải Khánh!

 Đáy mắt anh tối om, mày rậm nhíu lại khẽ hừ một tiếng. Diệp Chi mơ màng nhận ra vài điểm không đúng lắm liền cau mày mở mắt, khuôn mặt của anh đập ngay vào mắt cô. Bất ngờ, Diệp Chi liền a lên một tiếng. Phía ngoài cánh cửa, bộ dạng Ân Ân lén lút nhìn vào vô cùng hoang mang. Lần trước thì bị gán tội dụ dỗ vợ người ta, lần này hình như cũng chẳng chạy được tội. Chuyện vừa nãy mà lộ ra không biết... Ân Ân cụp mí mắt nhón gót chạy xuống nhà, Diệp Chi chắc chắn không bán đứng cô mà kể ra, khẩn cầu là như vậy.

- Cô bé, em trốn tôi dưỡng bệnh à?

Anh ngồi xuống mép giường, phần đệm bị lún sâu bất giác khiến cô lăn hụt người về phía anh. Hải Khánh nhíu mày, con mắt dài dài đảo tia nhìn đi nơi khác. Rõ ràng anh đang rất khó chịu nhưng không muốn nổi nóng với cô. Từ sân bay, Mai Nhi tranh thủ thời cơ thúc ép anh tới bệnh viện kiểm tra rồi tới trường học đón cô. Ngờ đâu thiên thần của học viện Star trốn học đi chơi tới cái nơi hoang vu này, hại anh chưa chợp mắt được một giây nào chỉ vì cô. Anh chống tay ra sau hơi ngả người, tay đưa lên cổ tháo tung cavat thở hắt một hơi nặng nề.

  Nói với cô đi 5 ngày, anh mà đi 5 ngày không biết chuyện còn xảy ra như thế nào nữa.

Diệp Chi vô thức hơi co người lại, cô vùi đầu vào chăn. Anh đâu có nhà, làm gì là quyền của cô chứ. Với lại đâu phải cô muốn bị bệnh? Diệp Chi vô cùng dương oai tác quái với cái suy nghĩ ấy, cô có sai đâu cớ sao trong lòng lại bồn chồn tới vậy?

Phần đệm bên cạnh đột nhiên lún sâu hơn nữa, Diệp Chi cảm nhận anh đang nằm bên cạnh, bất quá hơi thở bị nén lại mà cô đang ngạt mũi sắp nghẹt chết mất. Không chịu nổi nữa, cô liền hất chăn ra hít thật sâu không khí ai dè anh cụm đầu vào trán cô, bật khẽ một tiếng.

- Nóng!

Dĩ nhiên là trán cô nóng rồi, Diệp Chi ngứa cổ họng liền ho, bất mãn liếc anh một cái có ý muốn đuổi xuống.

- Đây không phải nhà anh, xuống!

- Nhưng ở đây có em!

Tông giọng anh nhấn mạnh, đồng thời hai tay ôm chặt eo cô kéo vào lòng mình. Cô không phản kháng kịp cổ họng khô rát liền ho một tràng dài. Anh vừa cau có nhíu mày vừa đưa tay xoa lưng cô. Chẳng phải nhà cũng là do cô nhận của cô sao?

- Chết tiệt, còn phải để tôi lo cho em sao? Bản thân không biết giữ gìn?

Diệp Chi vẫn ho, cô yếu ớt, sắc mặt xanh tái. Diệp Chi đẩy người anh ra xa, khẽ lắc đầu.

- Đi ra, muốn lây bệnh từ tôi sao?

Hải Khánh bất ngờ cúi đầu chạm môi cô, ánh mắt anh đanh lại cảnh cáo rất rõ ràng.

- Ốm chung với em. Sao nào?

Diệp Chi mắng anh điên. Sau hồi phản kháng không nổi, Diệp Chi cạn sức lực ngoan ngoãn nằm yên mặc anh muốn làm gì thì làm. Cô buồn ngủ, lim dim nhắm mắt nhưng chẳng thể ngủ ngon khi cơn sốt hoành hành. Anh đặt tay lên trán cô, dễ chịu đôi chút.

- Khó chịu lắm sao?

Diệp Chi gật đầu.

- Hai ngày nay tôi nhớ em phát điên, còn em phát sốt vì nhớ tôi cơ à?

Ngữ khí trong giọng điệu của anh dường như đang chế giễu, anh đang rất bực nhưng chẳng thể trút giận lên cô. Khóe miệng Diệp Chi hơi phụng phịu nhích lên, căn bản cô thấy có chút nực cười. Anh hơi cúi đầu chạm trán cô, hơi thở Diệp Chi phả ra rất nóng. Quả thực sốt càng ngày càng cao.

- Lần thứ 2.

Giọng Diệp Chi nhỏ dần, cô vùi đầu vào lồng ngực anh tìm kiếm chỗ dựa tinh thần. Anh có chế giễu gì thì mặc anh, cô cũng có lí do cảm thấy nực cười. Rõ ràng là tiểu thư cao cao tại thượng, trên dưới cũng đều nâng niu bảo vệ cô không bị tổn thương nào dù chỉ là vết sước nhỏ. Vậy mà từ khi về với anh, đây là lần hai cô ngã bệnh. Chẳng phải anh rất xui xẻo còn gì?

- Tại ai?

Diệp Chi không thèm trả lời, lần đầu bị anh vứt xuống nước mới bị cảm còn lần này ai mà biết từ khi nào. Có khi mầm bệnh tự lúc cô ngủ gật ngoài cửa phòng canh chừng anh ra rồi trả thù cũng nên, tại anh chứ ai nữa?

Hải Khanh vuốt tóc cô vợ nhỏ, anh nằm hơi nghiêng người khá mỏi nhưng có lẽ cứ để cô gối đầu lên cánh tay anh chắc thấy dễ chịu nên từ nãy giờ không thấy cô trở mình nữa. Khóe môi anh khẽ nhích lên ngạo mạn, áp tay lên đôi má nóng bừng vì sốt của cô.

- Nhớ tôi không?

Diệp Chi không trả lời, lặng lẽ vùi đầu vào ngực anh. 

-----

    Trong một khoảng không rộng lớn nhưng xung quanh bao bọc bởi những bức tường cách âm dày, ánh sáng lờ mờ từ bóng đèn lủng lẳng treo trên trần nhà.

  Một hình bóng vất vưởng nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, mái tóc dài xõa tung trên nền đất. Quần áo lấm lem bụi đất, cánh tay cô quấn những dải băng đã ngấm màu đỏ của máu. Bàn tay cầm súng bất động và căng cứng. Cô có hai lựa chọn, một là bắn trúng hồng tâm hai là tự giết chính mình.

    Cô bật ngồi dậy, khoảng thời gian trong phòng tối dài như cả thế kỉ vậy mà chưa có phát đạn nào trúng hồng tâm. Bây giờ cử động bóp cò súng với cô bỗng trở thành công việc tra tấn, các cơ đã co cứng cộng với nhiệt độ trong phòng rất lạnh khiến cô mất đi nhiều sức lực. Cô vẫn tiếp tục phải đứng lên, hai chân trụ vững, hít thở một hơi sâu nữa, mắt nhìn lên camera giám sát. Cánh tay bị trấn thương nặng nề vẫn một mực nhấc lên nhắm súng vào hồng tâm.

   Phát đạn lao ra, vận tốc 900m/s. Phát đầu tiên không trúng, cánh tay cô lần này bất lực buông thõng xuống các khớp cơ dường như vừa kêu rắc một cái. Cô cúi xuống ôm chặt lấy cánh tay, cả máu và nước mắt trào ra ướt đẫm chiếc áo thun đen. Từng có lúc cô chĩa họng súng vào chính mình nhưng rốt cuộc cũng không nỡ bắn.

    Vỏ đạn rơi vương vãi không biết nhiều bao nhiêu, rốt cuộc cô cũng bắn trúng. Cả thân thể nặng nề liền đổ xụp xuống, cảm giác cái chết cạn kiệt sức lực đang đến gần mình hơn nữa. Trong lúc mơ màng, cô chỉ thấy có người lôi mình ra khỏi khu nhà tối đen đáng sợ kia, ánh mặt trời nhức nhối chiếu vào mắt buộc cô khép chặt mi lại. Hình như họ vứt cô vào đâu đó, cô không rõ chỉ biết sau một hồi thích nghi với ánh sáng xung quanh cô là một gian phòng nhỏ. Tất cả đều màu trắng, cô mỉm cười bỗng dưng yêu màu trắng biết bao. Rốt cuộc cô cũng vượt qua kì thi sát hạch đó nhưng bàn tay đã chẳng còn là một con người bình thường nữa. Cô hối hận đồng thời nuối tiếc, trên thế gian này thật sự chẳng còn nơi nào dung túng nổi cô nữa.

    Kí hiệu của cô là V, chiếc áo thun xám cổ lọ sát cánh tay nổi bật chữ V ấy. Từ giờ cô là V, không có một cái tên nào ép buộc cô nữa. V, một kí hiệu chẳng có ý nghĩa gì, một kí tự ngắn ngủn và dễ gọi.

    V chống hai tay dậy, cô vào phòng tắm. Vả máu và nước mắt nhạt nhòa trên gượng mặt tiều tụy. Rất lâu rồi cô không dám nhìn mặt mình, đây không phải là điều bố mẹ cô muốn nhưng không còn con đường nào khác.

   V tự vẽ trên mặt mình một khuôn mặt dửng dưng ngụy tạo cho sự sợ hãi. Cô đeo lens, trang điểm một lớp phấn dày. Trong gương rõ ràng là ánh mắt coi trời bằng vung, sắc mặt tươi tắn ngạo mạn. Trên bàn thờ lúc nào đã để một phần ăn, mẩu ghi chú vàng đặt ẩn trong đĩa bit-tet.

   Tối nay, 10:30

   Tin tức cô ra khỏi phòng sát hạch cũng truyền tới nhanh thật, chưa gì đã có người tìm tới cô ám toán. Đây là môi trường dành cho những kẻ sát thủ, đào tạo tội phạm bậc nhất.

Không thiếu những kẻ bệnh hoạn trừ khử nhau để sống. Cô không phải tội phạm, cô chỉ làm quen với môi trường chết chóc này tuy nhiên mấy kẻ bệnh hoạn kia không ngừng gây khó dễ. V đốt mẩu giấy trên bật lửa, khôi phục lại thần sắc bình thản. Nếu muốn tiếp tục sống cô phải ăn, bước vào đây đã chẳng có gì gọi là tốt đẹp nữa hay đúng hơn những kẻ chẳng còn gì để mất nữa đã liều mình lật sang trang khác của cuộc đời.

   Dòng kí ức, hoài niệm, tình thương?

   Chúng dường như chưa từng tồn tại chỉ có thỏa thuận và lợi nhuận.

    Cuộc sống này nếu đứng nhìn nó từ đâu thì bản chất nó là như thế.

   Bản thân cô đã đứng trong bóng tối thì nhìn xung quanh cũng toàn tội lỗi.

   10:30

    Hành lang dài hẹp thắp sáng bóng đèm neon toát lên một vẻ ma mị có phần quái dị. Tiếng guốc nhọn bước trên mặt sàn lộp cộp đều đặn. Giờ này kẻ ngủ say sau một ngày huấn luyện ráo riết, kẻ hận đời lao vào vòng xoáy của chết chóc...

    - Đi đâu?

   Vệ sĩ gác đêm đôi mắt lãnh sắc nhìn cô gái trước mặt, vết sẹo dài trên mắt trái khiến khuôn mặt hắn càng trở nên dị hợm.

   - Người của boss.

   Cô ngẩng đầu bỏ chiếc áo da bên ngoài, kí hiệu V ở ngực trái lấp lánh kiêu ngạo. Những kẻ ở đây khi được đặt kí tự luôn có những đặc quyền tự do riêng. Hắn rà soát cô một lượt, mắt chọi mắt nhìn đối phương kiểm tra thực lực. Trước mặt hắn vẫn chỉ là một cô gái tầm cấp ba, dáng người có phần yếu ớt chỉ duy nhất đôi mắt lại lãnh đạm hời hợt, không hề giống những kẻ sát thủ ở đây.

    - 30 phút nữa.

   Hắn bước sang nhường đường cho cô, bỏ tay vào túi áo bước thẳng. Đôi lông mày của cô hơi nhíu lại, quay đầu nhìn hắn bước qua. Hắn đang giúp cô, tại sao?

     V chắc chắn rằng khẩu súng vẫn dắt sau lớp áo cô mới bước đi tiếp. Dãy hành lang sâu hút bọc kim loại phản quang bóng người cô càng trở nên ma quái quỷ dị. Cuối đó là một cánh cửa đã bị mở bung lúc nào, họ đã tới. V siết chặt bàn tay lặng lẽ tiến ra ngoài.

   Ánh sáng lờ mờ chiếu từ bóng đèn neon gần đó, ngập chìm trong bóng tối một đám người ngồi trên những đoạn ống bê tông chưa kịp thi công. V dừng bước, tầm nhìn cô bị khuất nhưng vẫn lờ mờ đoán ra có 5 người, toàn là nữ.

     - Chơi gì?

   V hất mặt nói bằng tiếng anh không chuẩn lắm nhưng dứt khoát. Đám người kia đồng thời nhảy xuống mắt đất. Đứng lên trước tiên, gương mặt cô gái người anh kiểu tóc tém bá đạo. Cô ả mặc bộ đồ thể thao dễ hành động, bốn ả phía sau nhìn nhau cười khẩy. Tất cả giao tiếp bằng tiếng anh, nhiều câu V nghe không hiểu nhưng thái độ của bọn chúng làm cô thấy ngứa ngáy.

   - Shrimp bé nhỏ, vẫn còn sống sao?

   - Tôi không khác các người.

   V cởi bỏ áo khoác ngoài, chiếc áo thun bó sát lấy thân người có phần bé nhỏ của cô. Dáng người gốc Á đã nhỏ, V vẫn còn là nữ sinh cấp ba nhưng thân phận này cô không muốn nhắc tới thậm chí còn nhờ KM khai gian tuổi, anh hoàn toàn tùy ý cô quyết định.

    Bọn chúng hất thảy tới chỗ cô một khúc côn. V cúi đầu nhặt lên, cô có mang theo dây vải quấn khúc côn vào bàn tay mình thật chặt.

    Một chọi năm, bọn chúng đã muốn diệt trừ cô từ lâu, V không rõ lí do chỉ biết một là bọn chúng hai là cô phải chết. Bình thường cô cũng đã không thể chọi nổi chúng chứ đừng nói với thể chất hiện giờ, V chọn dùng côn như bọn chúng. Hai cánh tay cô băng kín bằng vải đen bây giờ bỗng trở nên nhức nhối vô cùng. Xem ra hôm nay là tận thế của cô, nhưng KM từng nói khả năng sinh tồn của cô vô cùng tốt.

   

- Dừng lại, đâu thể chơi bất công như vậy.

   Phía sau V còn một người nữa, bóng tối không ai nhìn rõ dung mạo của người đàn ông đó. Nhưng V nhận ra anh ta, giọng nói ấy từng miệt thị đẳng cấp của cô vào đây chỉ làm bao cát cho kẻ khác luyện tập. Một lần duy nhất ấy, cô căm thù giọng nói ấy ngay cả trong mơ.

    - Ai?

   Bọn chúng nhìn kẻ đó đồng thờ hất mặt về phía V, anh ta cũng nằm ở đẳng cấp cùng với họ, đã được đặt tên J có điều chữ J trước ngực áo đích thị bằng vàng.

    - Đông vui quá, chơi cùng đi.

   Người đàn ông liếc nhìn V khóe môi nhếch lên không rõ đang cười hay giễu cợt. V không nói gì nhưng thảy cho anh ta khúc côn, cô nhất định phải sống qua đêm nay.

    - Không cầm chào hỏi, chúng ta không nên biết nhau.

J mỉm cười, ra dấu cho đối thủ đồng thời sóng vai cùng V. Anh dĩ nhiên cao hơn V rất nhiều và đẳng cấp cầm vũ khí cũng khác nhau một trời một vực.

- Đừng trách tôi kéo anh tìm đường chết.

   - Cô rủ tôi chơi cùng lúc nào vậy? Sao tôi không biết.

   - Vô sỉ.

   V liếc mắt sang người kế bên, đồng thời cô đập khúc côn xuống đất. Cuộc chiến đã bắt đầu.

   - Có điều cô phải sống.

    Lời nói của J lúc xông tới thoảng qua tai cô như gió bay, ý tứ không rõ ràng vô tình khiến V chậm hành động một giây.

  Năm kẻ kia rất có tinh thần đồng đội, phối hợp rất ăn ý cùng lúc ra chiêu. J luôn tấn công và ép buộc cô lùi về thế phòng thủ, như vậy cũng tốt cô không còn sức nhiều. Bọn chúng dường như nhận ra điều ấy lập tức tách hai người ra. 

   Cô ả cầm đầu nhóm chẳng cần mất sức với V, cô ta cầm côn hời hợt phang vào những chỗ hiểm. V dù đỡ được nhưng vô cùng mất sức.

   - Shrimp, tại sao mày không chịu thua? Vào nhóm của bọn tao.

   - Chúng ta không cùng đường.

   - Tao rất thích dáng người bé nhỏ của mày, chống cự tao hôm nay là ngày tàn của mày.

  Cô ả hét lên và mắng xối xả bằng những từ lóng tiếng anh. V không hiểu hết, cô tập trung kháng cự. Phía bên kia mình J đấu với 4 người còn lại.

   - Tại sao phải giết tôi bằng được?

   - Mày chẳng hiểu luật chút nào cả, không chỉ riêng bọn tao những người khác giết mày không chớp mắt.

   Cuộc hỗn chiến bất công, bọn chúng một khi đã giết người không ta thủ đoạn gây chiến. Bóng tối lạnh lùng, mùi máu tanh nồng phảng phất trong không gian. Tử thần đang lượn lờ lựa chọn con mồi.

   Cô ả hăng máu hơn, đập liên tiếp. V không chống cự nổi liền bị đánh vào mạn sườn. V ngã xuống, cảm tưởng như các đốt xương sườn đang rời ra. Khoảnh khắc cô ả thiếu chút nữa phang khúc côn vào đầu cô, một cây gậy khác đã lia tới đạp mạnh ngang người cô ả. Tiếp theo đó, hồi chuông báo động phát ra khẩn cấp. Chứng tỏ đã có người phát hiện ra cuộc ẩu đả tại đây.

   V thở gấp, cô siết chặt tay bất lực. Trước mắt mơ màng nhìn thấy ả kia được đồng bọn khiêng đi nhanh chóng. Chưa đầy một phút nữa sẽ có người tới đây xử lí những kẻ chống lại lệnh cấp trên, tự ý gây chiến.

Trước lúc V tuyệt vọng, J đã xốc cô nàng trên tay và chạy đi. V ngửi thấy mùi máu,mùi máu tanh nồng này không phải của cô. J đã bị thương, anh vỗ trán cô ra lệnh.

   - Không được chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.