Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi

Chương 14: Chương 14




Nửa tiết học cuối nhẹ nhàng hơn Khuynh Thành tưởng tượng rất nhiều.

Thành Trì cũng không làm khó dễ cô, cứ giảng bài theo quy trình, liên tiếp trích dẫn kinh điển, cho tới lúc hết giờ, Khuynh Thành vẫn chưa hồi thần.

Vốn tưởng rằng học chuyên ngành mình chưa từng tiếp xúc bao giờ sẽ vô cùng khô khan nhàm chán, ấy vậy mà thực tế Khuynh Thành cảm thấy tiết học đầu tiên ở đại học A rất bổ ích.

Một phút trước khi hết giờ, Thành Trì giao bài tập mới sau đó thong thả tắt máy chiếu.

Khuynh Thành thấy mọi người xung quanh đều thu dọn sách vở cũng chuẩn bị hết giờ sẽ đi rời đi, tới phòng giáo vụ.

Bạn sinh viên mới kia... Khi Khuynh Thành đang cúi đầu, ánh mắt Thành Trì lại một lần nữa nhìn về phía cô, Sau khi hết tiết tới văn phòng của tôi một lát.

Khuynh Thành sững người, ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt Thành Trì vẫn không hề có gì thay đổi, vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt.

Anh gọi cô trước mắt nhiều người như vậy chắc là có chuyện thật?

Khuynh Thành nghĩ tới việc người này chắc đã biết mình được đài truyền hình cử đi học, vậy nói không chừng sẽ có việc quan trọng.

Thế là cô cũng không từ chối, gật đầu biểu thì mình biết rồi.

Vì giáo sư Thành gọi Khuynh Thành đi, các sinh viên xung quanh liền mất đi cơ hội tiếp xúc với Khuynh Thành, đặc biệt là nam sinh, ai cũng cảm thấy rất thất vọng.

Bởi chuyên ngành của họ, nữ sinh xinh đẹp như vậy rất hiếm gặp...

Khuynh Thành vừa bước ra khỏi cửa sau liền nhìn thấy Thành Trì đang đứng ở cửa trước, dáng người cao lớn của anh vô cùng nổi bật, áo khoác mặc trên người vô cùng tiêu sái, tạo nên khí chất thâm trầm độc đáo.

Giáo sư Thành không nhiều lời, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho Khuynh Thành, Khuynh Thành liền chậm rãi đi theo anh.

Khuynh Thành vừa đi vừa làu bàu, anh chàng này hoàn toàn coi mình là ông lớn.

Họ đi qua một hành lang, trong thời gian đó có vô số người chào hỏi Thành Trì, anh chỉ khẽ gật đầu đã khiến mọi người kêu ré lên.

Khuynh Thành bất giác nghĩ, có cần khoa trương vậy không?

Tới phòng làm việc của Thành Trì, Khuynh Thành nhìn theo bóng anh bước vào trong còn mình thì dừng lại ở ngoài cửa.

Cô bỗng nhiên cảm thấy kháng cự gì đó.

Sau khi Thành Trì bước vào phòng làm việc liền vứt giáo án lên bàn, gỡ kính xuống, trong đôi mắt đen nhánh như thể giấu vô vàn vì sao sáng.

Anh nhắm mắt lại, bóp sống mũi, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, bao phủ lên người anh, những sợi tóc như thể trở nên trong suốt.

Sao vậy, không vào sao? Thành Trì mở mắt, khẽ liếc nhìn Khuynh Thành.

Cô liền cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng vẫn lấy dũng khí nói: Đâu có đâu.

Đã nói tới nước này rồi, cô còn đứng ngoài cửa thì thật không phải phép, bởi vậy cô chỉ có thể bước vào.

Phòng làm việc của Thành Trì nhìn không có điểm gì đặc biệt cả, màu sắc chủ đạo là mùa trắng xám, bàn làm việc đặt bên cạnh cửa sổ, có một giá sách to bằng một bức tường, bên trên có rất nhiều loại sách.

Khuynh Thành còn tưởng rằng cậu ấm nhà quyền thế như Thành Trì sẽ thích sử dụng đặc quyền, thích trở nên đặc biệt.

Khuynh Thành đứng ở chỗ cách Thành Trì vài bước, đôi mắt trong veo có đôi chút phòng bị.

Thành Trì thấy phản ứng của cô như vậy, khóe miệng khẽ mỉm cười nhưng sau đó lại nhanh chóng biến mất.

Toàn bộ giáo trình của cô đều ở đây. Phòng giáo vụ đã trao đổi với lãnh đạo của cô rồi, vì thế cô chỉ cần lên lớp theo thời khóa biểu là được. Thành Trì phá vỡ bầu không khí im lặng trước, ngón tay với các đốt ngón tay rõ ràng chỉ xuống chồng sách được đặt trên bàn, giọng điệu của người làm việc công: Trưởng phòng Vương nhờ tôi để ý tới cô, vì thế nếu như có việc gì không hiểu có thể tới tìm tôi, mặc dù hơi phiền toái nhưng tôi chắc sẽ có đủ kiên nhẫn để ứng phó với cô.

Khuynh Thành bĩu môi, cho dù có không hiểu cô cũng không muốn đi tìm Thành Trì.

Một là không muốn tiếp xúc nhiều với anh, tạm thời trở thành học sinh của anh đã khiến Khuynh Thành rất bực bội, chỉ muốn tránh xa anh thôi.

Hai là với trình độ hiện giờ của cô, những vấn đề muốn hỏi tìm sinh viên bình thường cũng đủ rồi, nếu đi hỏi anh chắc chắn sẽ bị cười nhạo.

Khuynh Thành đã chứng kiến bản lĩnh độc mồm của Thành Trì rồi, người đàn ông này chưa bao giờ buông tha cho ai cả.

Cám ơn, vậy tôi mang sách đi trước nhé. Khuynh Thành sốt ruột muốn rời đi.

Giáo sư Thành một lần nữa lại bị chê bai, ánh mắt lúc sáng lúc tối, khi Khuynh Thành chuẩn bị ôm chồng sách kia lên, anh liền nghiêng người chặn trước mặt cô.

Khuynh Thành nhíu mày, không hiểu Thành Trì muốn làm gì.

Anh lên tiếng, giọng nói nam tính đặc trưng: Vết thương của cô chưa lành hẳn, chỗ sách này hãy gửi chuyển phát nhanh về thẳng nhà cô.

Khuynh Thành ngước mắt nhìn anh, bất giác mềm lòng.

Anh đang quan tâm cô sao?

Nhưng đúng như Thành Trì nói, hơn mười cuốn sách này gộp lại cũng không nhẹ, ôm nhiều sách thế này lên lớp sau đó lại ôm về nhà, việc này đúng là không thích hợp với Khuynh Thành trong thời điểm này.

Khuynh Thành vừa định lên tiếng thì Thành Trì đã ôm sách đứng dậy: Cô không quen đường ở đây, để tôi giúp cô gửi chuyển phát nhanh, tiết sau sắp bắt đầu rồi, ở phòng 302 tòa nhà B, đừng tới muộn.

Nói xong, giáo sư Thành cũng không đợi Khuynh Thành từ chối, cứ thế bước thẳng ra ngoài.

Khuynh Thành nhìn theo bóng lưng rộng rãi của anh, bất giác cảm thấy anh đúng là người có vóc dáng chuẩn.

Có điều...

Hình như anh vẫn chưa biết địa chỉ nhà tôi... Lời nói của Khuynh Thành vang vọng trong không khí, Thành Trì đã biến mất khỏi tầm mắt cô.

Nhưng việc địa chỉ nhà có thể làm khó được giáo sư Thành sao?

Việc chuyển phát nhanh, giáo sư Thành hoàn thành rất mỹ mãn.

Thành Trì cứ thế đi mất, Khuynh Thành cũng chỉ đành tiếp tục lên giảng đường.

Cũng đúng lúc này Khuynh Thành mới phát hiện ra thì ra ở đại học A, không phải vô duyên vô cớ mà Thành Trì rất được yêu mến.

Chí ít trong tiết học trước cô không hề cảm thấy nhàm chán cũng không cảm thấy buồn ngủ.

Còn tiết này cô đã cố gắng cắn răng, vực dậy tinh thần mới không tới mức ngủ gục.

Tiết học của một ngày nhanh chóng qua đi, buổi chiều cô chỉ có hai tiết cuối, vì thế buổi trưa có thể về nhà ngủ trưa.

Trước khi cô ra khỏi cửa, giáo trình đã được gửi đi.

Khuynh Thành khi đó bất giác lại nhớ tới Thành Trì, không ngờ anh lại giúp mình việc này, mặc dù là việc nhỏ nhưng cô cũng không thích nợ ân tình lắm.

Đúng là não nề.

Buổi chiều học xong, Khuynh Thành vừa xuống khỏi tòa nhà giảng đường, còn chưa bước ra ngoài thì bầu trời lúc trước còn nắng bỗng nhiên trở mặt, mưa như trút nước.

Khuynh Thành nhìn bầu trời mù mịt mây đen và những giọt mưa xối xả kia, trong lòng rầu rĩ vô cùng.

Hình như hôm nay dự báo thời tiết nói rằng có mưa... nhưng cô quên mang dù.

Sinh viên xung quanh có mang dù đều mở dù đi ra, Khuynh Thành đứng tại chỗ không biết phải làm sao.

Hay là cứ đội mưa đi? Nhưng vết thương của cô không được nhúng nước, mưa to thế này chắc quần áo sẽ ướt hết...

Khuynh Thành nhíu chặt mày vô cùng băn khoăn.

Sau lưng cô, cậu sinh viên lúc trước học chung môn kinh tế vi mô, mặc bộ đồ thể thao dường như chỉ nhìn bóng lưng cũng nhận ra được cô.

Mắt cậu ta lóe sáng, vui mừng chuẩn bị chạy tới, đây đúng là một cơ hội tuyệt với để anh hùng cứu mĩ nhân! Ahaha!

Tuy nhiên khi cậu vừa định bước tới thì chỉ biết giương mắt nhìn giáo sư Thành không biết chui từ đâu ra, chắn ngang tầm mắt, nẫng tay trên luôn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.