Phản ứng đầu tiên của Khuynh Thành là sao anh lại biết cô sống ở đâu?
Nhưng nghĩ lại chẳng qua cũng chỉ là địa chỉ nhà mà thôi, Thành Trì nếu muốn biết cũng là việc dễ như trở bàn tay.
Về đường Bắc Kỳ. Khuynh Thành nói vậy, Thành Trì chắc cũng biết địa điểm rồi.
Mưa bên ngoài vẫn chưa ngớt, mùa thu mưa lớn như vậy rất hiếm thấy ở kinh thành, hơn nữa nhìn sắc trời chắc cũng không thể tạnh ngay được.
Tới dưới lầu, Khuynh Thành vội tháo dây an toàn, cám ơn: Hôm nay làm phiền anh quá!
Khuôn mặt Thành Trì dưới ánh đèn trong xe trở nên rõ rệt, đường nét rất đẹp.
Hình như anh đang mỉm cười, nụ cười trên mặt chỉ thoáng qua sau đó biến mất.
Không cần.
Vậy tôi về nhé. Thành Trì nhoẻn miệng cười, chuẩn bị mở cửa xuống xe.
Đợi chút! Thành Trì bất ngờ lên tiếng gọi cô lại.
Sao? Khuynh Thành rầu rĩ quay đầu lại.
Thành Trì đưa dù cho Khuynh Thành: Mặc dù không xa nhưng cũng đừng để ướt mưa.
Khuynh Thành nhìn chiếc dù màu đen trong tay lại một lần nữa cám ơn: Cám ơn!
Cô mở dù xuống xe, động tác đóng cửa xe hơn dừng lại, cô nói với Thành Trì ngồi trong xe: Mưa lớn, dọc đường cẩn thận.
Ừ. Thành Trì gật đầu.
Tới tận khi Khuynh Thành mở chiếc cửa sắt dưới lầu đi vào, sau lưng mới vọng tới tiếng động cơ xe.
Cô kìm nén cảm xúc kì lạ vô cơ, đi thẳng về nhà.
Bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ hôn lễ giữa cô và Thành Trì, mặc dù hôn lễ tổ chức không phô trương nhưng nhà họ Thành dù sao cũng không phải gia đình bình thường, khách khứa tới tham dự đều là những người có thân phận hiển hách.
Trong hôn lễ cô có đôi chút không thích ứng, bất luận là khi gặp gỡ người nhà họ Thành hay những người có địa vị cao quý kia.
Không phải tính cô nhút nhát mà là cô nghĩ tới việc mình gả vào nhà họ chẳng qua cũng chỉ vì lợi ích, vì thế cô rất bài xích.
Mặc dù là cô và Thành Trì kết hôn nhưng rất nhiều người đến tham dự là vì ông Thành, bởi vậy cuối cùng Khuynh Thành cũng có thời gian rảnh rỗi ra ban công hóng gió.
Có một cô gái bước tới, Khuynh Thành bây giờ thực ra cũng không nhớ rõ bộ dạng của đối phương nhưng vẫn nhớ như in lời cô ta nói khi đó.
Chim sẻ thì vĩnh viễn không thể bay lên cành cây làm phượng hoàng được, cho dù hôm nay cô gả vào nhà họ Thành thì đã sao chứ, sẽ có một ngày cô phải bước ra khỏi nhà họ Thành thôi.
Giọng của đối phương rất khiêu khích, khi đó Thành Trì chả có tâm sự phản bác.
Trong suốt hôn lễ cô luôn ở vào trạng thái bất đắc dĩ.
Chắc là trong mắt nhiều người, thấy cô được gả vào nhà họ thành đều có chung suy nghĩ như vậy, cảm thấy cô đã trèo cao.
Có điều, ai bảo không phải chứ?
Năm xưa cô cũng mang theo mục đích cá nhân để gả vào nhà họ Thành, mặc dù không phải để làm phượng hoàng nhưng cũng là có động cơ.
Ngày hôm sau là thứ sáu, Khuynh Thành có một tiết học, cô học xong liền định đi tìm Thành Trì, trả dù cho anh.
Cô rất sầu não vì tình hình hiện tại, rõ ràng từ ngày ly hôn với Thành Trì cô đã dự định cả đời này sẽ không tiếp xúc với người nhà họ Thành nữa, bây giờ ma xui quỷ khiến bị vận mệnh đùa giỡn.
Sau khi bước tới phòng làm việc của Thành Trì, cửa chống trộm đóng kín, Khuynh Thành đoán chắc Thành Trì đang lên lớp.
Nghĩ một lát cô liền gửi tin nhắn cho Thành Trì sau đó đặt dù ở bên ngoài cửa, căn dặn là trả giáo sư Thành.
Khuynh Thành vừa định rời đi thì nhìn thấy một người đàn ông bước từ xa tới, dáng người cao gầy, gương mặt nhợt nhạt, cằm hơi nhọn, giống như sống trong lâu đài cổ.
Khi anh nhìn thấy Khuynh Thành, ánh mắt lập tức phát ra thần sắc đặc biệt.
Khuynh Thành vốn định đi luôn nhưng thấy ánh mắt người này nhìn mình quá cháy bỏng, giống như một nhà khoa học cuồng nhiệt đang nghiên cứu một sinh vật đặc biệt vậy.
Cô đành dừng bước.
Chào cô... Cho hỏi có việc gì không?
Đôi mắt đào hoa quyến rũ của Lục Kỷ Niên cứ thế nhìn chằm chặp Khuynh Thành quan sát hồi lâu, cuối cùng khi Khuynh Thành mất kiên nhẫn quay người định bỏ đi anh mới lên tiếng.
Cô là vợ cũ của Thành Trì?
Cô là vợ cũ của Thành Trì... vợ cũ của Thành Trì... vợ cũ...
Khuynh Thành mặt biến sắc.
Ai mà gặp phải một người xa lạ bất ngờ nói một câu không lễ độ như vậy cũng sẽ đều không vui.
Lục Kỷ Niên cứ như thể không phát giác ra, thậm chí còn vui vẻ nói: Cuối cùng hôm nay cũng gặp được người thật rồi.
Gặp được người thật? Lẽ nào cô chỉ sống trong ti vi sao?
Khuynh Thành trong lòng thầm trợn ngược mắt, sắc mặt lạnh lùng gượng đáp: Xin lỗi, tôi có việc xin phép đi trước.
Chắc là vì cô biểu hiện không vui quá rõ rệt, nên trên gương mặt lạnh lùng cao ngạo của Lục Kỷ Niên cuối cùng cũng xuất hiện chút ít áy náy.
Xin lỗi, lần đầu gặp được cô nên tôi hơi kích động, nếu khiến cô không vui, tôi xin rút lại lời ban nãy.
Thái độ của Lục Kỷ Niên trở nên tốt hơn, hơn nữa gương mặt lại rất đẹp trai, rất dễ khiến người khác có thiện cảm với anh, vì thế Khuynh Thành cũng độ lượng mà tha thứ cho anh ta.
Không sao. Khuynh Thành mỉm cười.
Cô đại khái cũng đoán ra được người này là đồng nghiệp hoặc bạn của Thành Trì, nhưng không biết sao anh ta lại quen cô.
Cô tới tìm Thành Trì? Trong đôi mắt hẹp dài của Lục Kỷ Niên như thể lấp lánh ánh sáng.
Khuynh Thành nói: Tôi tới trả đồ cho anh ấy, anh ấy không có đây, tôi để đồ ở chỗ bảo vệ.
Chắc cậu ấy có tiết. Hay là cô đợi cậu ấy một lát. Lục Kỷ Niên dụ dỗ.
Khuynh Thành lắc đầu: Tôi còn có việc phải làm.
Lục Kỷ Niên hơi thất vọng, hôm nay có cơ hội chứng kiến Thành Trì và Khuynh Thành gặp gỡ, thế mà lại để vụt mất.
Có điều, dù sao thì thời gian sắp tới Khuynh Thành sẽ học ở đại học A, chắc chắn sẽ còn nhiều cơ hội.
Giáo sư Lục hào hứng nghĩ.
Hôn lễ năm xưa của Thành Trì và Khuynh Thành, anh phải tham gia một cuộc hội thảo quan trọng ở nước ngoài nên không thể về tham dự, bởi vậy vẫn luôn cảm thấy hối hận.
Sau này lại ở nước ngoài học tập một thời gian dài, khi trở về, Thành Trì đã ly hôn với Khuynh Thành, khôi phục cuộc sống độc thân.
Trước giờ anh luôn cảm thấy tiếc nuối, mình chưa kịp tiếp xúc với Khuynh Thành.
Còn vì sao giáo sư Lục lại cảm thấy hứng thú với Khuynh Thành như vậy, nguyên chắc là vì anh không hề biết cuộc hôn nhân của Thành Trì và Khuynh Thành, từ đầu chí cuối chỉ là một cuộc giao dịch.
Ông Thành đương nhiên không thể nói rộng rãi việc cháu nội mình vận mạng không tốt, vì thế vẫn luôn giữ bí mật.
Thành Trì từ trước tới giờ cũng không tin những điều này, cũng không nhắc tới với Lục Kỷ Niên.
Vì thế khi giáo sư Lục biết được Thành Trì sắp kết hôn, anh đã ngạc nhiên rất lâu.
Anh không dám tin rằng, một người đã quen với cuộc sống độc thân, luôn chê bai yêu đương sẽ lãng phí thời gian như Thành Trì lại đồng ý bước vào nấm mồ của hôn nhân.
Vì thế Lục Kỷ Niên rất có hứng thú với Khuynh Thành, rất muốn biết người khiến Thành Trì đồng ý kết hôn rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Chỉ có thể nói rằng đây là một sự hiểu nhầm.
Nhưng hai bên đều không hề hay biết.
Sau đó giáo sư Lục đã làm một việc xấu, anh nói hết toàn bộ những tình tiết mà mình tưởng tượng ra với Khuynh Thành, anh nói: Thực ra, Thành Trì ly hôn với cô xong vô cùng hối hận.
Giáo sư Thành đang lên lớp bất ngờ hắt hơi một cái.