Khi anh nói liền quay đầu nhìn Khuynh Thành.
Lúc đó, ánh mắt Thành Trì như thể lấp lánh ánh sao.
Khuynh Thành bất giác nuốt nước miệng, dùng tay chỉ về phía trước nói: Phía trước có một cửa hàng, anh có thể dừng lại một lát không? Tôi mua chút đồ mang về cho ba.
Thành Trì: ...
Ánh mắt anh tối lại nhưng không hề nói gì, lái xe theo hướng Khuynh Thành chỉ và dừng xe lại bên đường.
Thấy không khí trong xe lại một lần nữa trở nên quái dị, Khuynh Thành vừa tháo dây an toàn vừa nói với Thành Trì: Ba tôi không có sở thích gì, chỉ thích uống rượu, cũng may ông biết tiết chế, không uống nhiều, nếu không tôi sẽ bắt ông cai rượu...
Thành Trì lúc này mới để ý thấy cửa hàng mà Khuynh Thành nói hình như bán rượu trắng.
Sau khi Khuynh Thành xuống xe đi vòng qua xe vào mua rượu, Thành Trì liền lấy điện thoại ra.
Người bên kia nghe điện, giọng thấp trầm: Sao hôm nay cậu lại muốn gọi điện cho mình vậy?
Thành Trì không hề phí lời, đi thẳng vào vấn đề: Rượu chỗ ông cậu lần trước, còn không vậy?
Rượu nào? Người bên kia ngây người, giống như chưa nghĩ ra.
Cậu nói xem.
Giọng nói thấp trầm có chút ngạc nhiên: Thành công tử, thật hiếm có, cậu lại nhòm ngó món đồ bảo bối nhất của ông mình, đó là bảo bối vàng ngọc của ông đấy!
Thành Trì nhìn qua cửa xe thấy Khuynh Thành trong cửa hàng, cô chỉ để lại cho anh một bóng lưng xinh đẹp, dáng người yểu điệu mảnh mai, mái tóc mềm mại buông xõa sau lưng.
Rõ ràng không hề ăn vận trang điểm cầu kì nhưng lại khiến anh mềm lòng.
Tôi biết, hãy nói với ông cậu rằng tôi cần, mấy ngày nữa tôi sẽ mang đồ chỗ Tiền Phu Nhân tới để tỏ lòng cảm tạ.
Ghê, Thành Trì, chả phải cậu không thích uống rượu trắng sao, hôm nay sao vậy, hay là tặng ai sao?
Ừ, bảo người mang rượu tới khu Sùng Văn, địa chỉ cụ thể đợi lát tôi gửi cho cậu.
Người ở đầu bên kia điện thoại ngẫm nghĩ một lát liền trả lời: Được thôi, ông tôi hôm nay đi họp rồi, không ở nhà, nể tình cậu nên tôi mới tiền trảm hậu tấu, có điều sau này nhớ mang đồ sưu tầm của Tiền Phu Nhân tới đấy, nếu không ông tôi sẽ xử đẹp tôi.
Ừ, tạm như vậy nhé. Thành Trì không nói nhiều, ngắt luôn điện thoại.
Người đầu bên kia uể oài nằm trên sofa, ngũ quan tinh tế xinh đẹp hơn cả con gái, vừa yêu mị như hồ ly.
Sau khi ngắt điện thoại, anh liền nhìn điện thoại tặc lưỡi hai tiếng, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh ánh sáng hứng thú, đôi môi tuyệt mỹ cong lên khiến không khí cũng như thể xôn xao.
Không biết đang nghĩ gì, anh liền gác đôi chân mặc quần rằn ri lên bàn trà, nụ cười yêu mị hơn cả hoa bỉ ngạn.
Sau khi tin nhắn của Thành Trì gửi tới anh mới lấy điện thoại gọi về biệt thự: Chú Vương, làm phiền chú một việc, hãy mang rượu trong két an toàn của ông cháu ra, tìm người đưa tới bên Sùng Văn...
Người đầu bên kia rất ngạc nhiên: Thiếu gia! Trong đó là...
Cháu biết, bảo bối của ông cháu, không sao cả, chú cứ làm như cháu nói, sau này sẽ có người mang thứ tốt hơn tới, ông cháu cũng không bị thiệt thòi gì đâu. Anh gật đầu: Ờ, chú không biết mật mã két an toàn đâu nhỉ, cháu nói cho chú...
Sao thiếu gia lại biết được mật mã vậy? Giọng nói bên kia đã không đơn giản chỉ là kinh ngạc nữa.
Ôi trời, những mật mã của ông cháu, quanh đi quẩn lại cũng chỉ mấy cái đó, cháu đoán cái là ra. Chú yên tâm làm vậy đi, chỗ rượu này là Thành Trì muốn lấy, chú hãy mau cho người gửi đi đi.
Nói tới bên kia, Thành Trì đặt điện thoại sang một bên sau đó cũng mở cửa xe bước xuống.
Anh cũng không thể mặc kệ Khuynh Thành xách mấy chai rượu này đi qua đây phải không?
Ánh mắt Thành Trì nhìn qua mấy chai rượu Mao Đài trên tay Khuynh Thành, giơ tay nói với cô: Tôi xách rượu giúp cô.
Khuynh Thành nhìn thấy động tác của Thành Trì, cũng không biết tại sao lại ngoan ngoãn đưa rượu cho anh.
Từ cửa hàng tới lề đường chẳng qua chỉ cách chừng mười mét, Khuynh Thành liếc nhìn Thành Trì đi bên cạnh, người đàn ông này tuy không nói gì nhưng dung mạo xuất chúng cũng đủ hấp dẫn lắm rồi.
Từ đầu tới chân ăn vận rất ngẫu hứng nhưng ở anh có phẩm chất và phong độ bẩm sinh, sự quý phái đó không phải người thường có thể dựa vào các ăn vận là có thể học được.
Thành Trì không cười nhìn càng lạnh lùng, khuôn mặt giống như được bao phủ bởi một lớp băng tuyết dày ba tấc.
Nhưng chỉ cần khi khóe miệng anh khẽ nở nụ cười, cho dù chỉ là cười nhạt thì cũng khiến người khác không thể rời mắt.
Đó là một loại vẻ đẹp vô tình.
Vì lén nhìn Thành Trì một cách chăm chú, Khuynh Thành hoàn toàn không nhìn đường đi trước mặt.
Giữa lề đường và quán rượu có một con đường không dành cho xe ô tô, lúc này đang có một chiếc xe đạp điện chạy với tốc độ rất nhanh, hoàn toàn có thể gọi là lao đi như điên.
Vừa hay Khuynh Thành bước được một bước thì chiếc xe đạp điện kia cũng lao tới.
Khuynh Thành hoàn toàn không kịp phản ứng.
Cho tới lúc tay cô bị kéo thật mạnh, cả người ngả về một hướng khác Khuynh Thành mới hoảng hốt nhận ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Cô lập tức ngây người.
Đi đường không có mắt à! Người đi xe đạp điện giận dữ quát một câu, nhưng vì không đụng vào Khuynh Thành nên người đó cứ thế lái xe đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Cô đang nghĩ gì vậy, sao đi đường mà mất tập trung thế? Một giọng nói nam tính vang lên trên đỉnh đầu Khuynh Thành, kèm thêm lưng cô đang tiếp xúc với lồng ngực rắn chắc ấm áp, Khuynh Thành lại phát hiện ra việc khiến cô sửng sốt.
Lúc này cô đang bị Thành Trì ôm chặt trong lòng.
Vừa rồi Thành Trì bước tới bên cạnh cô, khi thấy cô sắp bị xe đạp điện đâm liền nhanh chóng kéo cô vào lòng mình.
Cả người Khuynh Thành giống như phải bỏng, nhanh chóng vùng ra khỏi vòng tay anh, lùi lại sau mấy bước.
Khuynh Thành không hề phát hiện ra mặt mình đang đỏ bừng, chỉ cứng nhắc cám ơn: Vừa rồi cám ơn anh.
Sau này đi đường đừng nghĩ ngợi lung tung. Thành Trì nhíu mày, thực ra trong lòng rất bực bội với hành vi của người lái xe đạp điện vừa rồi.
Cho dù đây không phải đường dành cho xe hơi thì lái xe cũng phải chú ý chứ, hơn nữa đường này có giới hạn tốc độ, tốc độ vừa rồi nếu là xe ô tô chắc đã bị phạt tiền rồi.
Cũng không có gì... Khuynh Thành đương nhiên không thể thừa nhận vừa rồi mình mất tập trung, lại mất tập trung vì ai.
Cô rầu rĩ nghĩ, quả nhiên những việc dính dáng tới Thành Trì đều không phải việc gì tốt đẹp.
A! Khuynh Thành kêu lên vì cô phát hiện ra rượu mình vừa mua đã bị ném xuống đất.
Thành Trì cúi đầu nhìn theo ánh mắt Khuynh Thành mới nhớ ra vừa rồi anh chỉ mải kéo Khuynh Thành về phía này, hình như đã tiện tay vứt luôn rượu xuống đất...
Khuynh Thành vội vàng mở ra xem, rất không may là rượu ở bên trong đã vỡ.
Giáo sư Thành: ...
Tôi mua lại, không sao đâu. Khuynh Thành biết nếu như vừa rồi Thành Trì không phải vì muốn giúp cô thì cũng không vứt rượu xuống đất.
Khuynh Thành vừa định bước đi thì bị Thành Trì kéo tay lại.
Không cần mua nữa, tôi có. Hơn nữa còn không phải loại rượu Mao Đài mấy trăm tệ một chai này... Giáo sư Thành nghĩ thầm, đó là bảo bối vàng ngọc của ông nọ...