Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi

Chương 41: Chương 41




Em biết người lần trước nhờ tôi giúp đỡ đã phải trả cái giá thế nào không? Ánh mắt Thành Trì toát lên màu sắc cuốn hút.

Khuynh Thành nín thở, nghiêm mặt hỏi: Trả giá thế nào?

Thành Trì vẫn quyết tâm vòng vo với Khuynh Thành, anh cầm ly cà phê với tư thái nho nhã, khẽ mím một hớp sau đó mới nói: Có điều...

Tâm tư của Khuynh Thành bất giác chạy theo anh: Có điều gì cơ?

Thành Trì nhướng mày: Có điều nếu là em, mọi việc đều có thể thương lượng.

Khuynh Thành bĩu môi, cô cứ có cảm giác cụm từ có thể thương lượng ở đây có ẩn ý khác.

Thực ra tôi cũng rất muốn biết cái giá mà anh nói là gì.

Thành Trì chậm rãi đặt cốc cà phê xuống, nghiêm túc đặt cánh tay xuống tay vịn của sofa, khẽ mỉm cười: Em không biết thì tốt hơn.

Khuynh Thành Ờ một tiếng rồi nói tiếp: Tôi muốn nhờ anh giúp đỡ...

Thành Trì gật đầu: Nói đi.

Khuynh Thành hít một hơi thật sau, nói việc của Dung Tư cho Thành Trì nghe: ... Tôi biết anh vừa Chử Ninh Chiêu là bạn bè, thực tế trong câu chuyện của các anh tôi có thể đoán được người anh nói tới là Dung Tư? Dung Tư không muốn để Chử Ninh Chiêu biết được cuộc sống hiện tại của cô, vì thế tôi mong rằng anh có thể đồng ý với thỉnh cầu của tôi, đừng nói cho Chử Ninh Chiêu biết.

Màu mắt Thành Trì rất sẫm, anh hỏi: Em biết giữa họ xảy ra chuyện gì không?

Biết sơ qua, tôi biết nhờ anh giúp đỡ là rất đường đột, nhưng Dung Tư là bạn tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy đau khổ... Vì thế, anh có thể đồng ý không? Khuynh Thành thấp thỏm, cô rất sợ Thành Trì từ chối.

Thành Trì nghe Khuynh Thành nói xong liền lặng lẽ hồi lâu, sắc mặt cao thâm khó đoán nhìn Khuynh Thành.

Trên thực tế... em cần phải ghi nhớ kĩ... Giọng Thành Trì trở nên thấp trầm hơn, ẩn chứa thâm ý: Trên thế giới này, việc không thể làm chính là lo chuyện bao đồng.

Biểu cảm trên mặt Khuynh Thành cứng đơ, cô bất giác cảm thấy lòng mình lạnh toát.

Cô đương nhiên nghe hiểu ý của Thành Trì, anh nói rằng việc này cô không nên lo chuyện bao đồng, đó là việc của Dung Tư và Chử Ninh Chiêu, không liên quan gì tới cô cả.

Khuynh Thành đương nhiên cũng hiểu đạo lý này, nhưng người nhờ cô chính là Dung Tư, Dung Tư là bạn cô, sao cô có thể từ chối?

Khuynh Thành cũng không biết tại sao khoảnh khắc đó bất ngờ cô cảm thấy thở thôi cũng khó khăn.

Có lẽ là vì lúc đó cô cho rằng suy nghĩ của mình và Thành Trì trên thực tế hoàn toàn trái ngược nhau, cũng có lẽ đối với họ mà nói, Dung Tư chẳng qua chỉ là một người đàn bà, tất cả mọi thứ thuộc về cô đều là trò chơi bị nắm chắc trong lòng bàn tay, tùy ý những người quyền cao chức trọng bọn họ gọi thì tới đuổi thì đi, vì bọn họ chưa bao giờ quan tâm cả.

Trong thế giới của họ, họ chính là nhóm người đứng trên đỉnh cao của kim tự tháp, có ngoại hình tốt nhất, xuất thân hơn người, học có thể mặc ý đùa giỡn cuộc sống, cũng có thể tận hưởng mọi thứ chơi bời xa hoa, cho dù bọn họ tuổi trẻ lỗ mãng thì cũng không ai đi phê phán bọn họ, vì đó đều là những thứ họ đáng được hưởng.

Chử Ninh Chiêu là bạn của Thành Trì, phải chăng cũng có nghĩa là anh ta cũng thuộc lớp người đó?

Khuynh Thành giác cho rằng mình thực sự quá ngây thơ, sao có thể tưởng rằng Thành Trì sẽ đồng ý giúp đỡ.

Sau khi hiểu rõ ý trong lời nói của Thành Trì, cô khẽ nở một nụ cười lạnh nhạt, gật đầu nói: Tôi hiểu rồi, làm phiền giáo sư Thành rồi, hôm nay hãy cứ coi như tôi không nhờ anh việc này.

Nói xong Khuynh Thành liền đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng và phòng bị.

Thành Trì khẽ nheo mắt, nhìn chằm chặp Khuynh Thành.

Giáo sư Thành đương nhiên cũng hiểu thái độ của Khuynh Thành, anh bất giác liếm môi, tại sao bây giờ anh càng lúc càng thấy rằng Khuynh Thành rất thú vị chứ?

Cô giống hệt như một con thỏ, nhìn mềm yếu nhút nhát nhưng chỉ hơi trêu chọc cô cô sẽ lập tức xù lông, cảm giác... rất đáng yêu.

Khi Khuynh Thành cất bước rời đi, lúc đi ngang qua Thành Trì, anh dùng sức lực Khuynh Thành không thể cự tuyệt để kéo cô lại phía mình.

Thế là Khuynh Thành lại một lần nữa ngã lên người Thành Trì.

Khuynh Thành đùng đùng nổi giận, đỏ mặt thét lên: Anh làm gì vậy?

Cánh tay Thành Trì ôm trọn vòng eo cô, ngón tay thon dài bóp chặt cằm cô.

Khuynh Thành nghiến răng nói: Thành Trì, anh buông tôi ra ngay.

Cũng may nơi này là vị trí khá kín đáo, bằng không nếu như người khác nhìn thấy... Khuynh Thành cho rằng mình sẽ muốn giết Thành Trì.

Thành Trì chậm rãi nói: Xem ra gần đây tính tình nóng nảy gớm.

Từ góc độ của khuynh Thành, gương mặt của Thành Trì vẫn tuấn tú một cách quá mức, cô cố gắng ép mình không quan tâm tới dung mạo của anh mà kiên quyết nói: Anh buông tôi ra trước!

Nhưng Thành Trì dường như mặc kệ sự tức giận của cô, không đáp mà hỏi: Những lời ban nãy tôi còn chưa nói xong mà em đã định bỏ đi, thật không lễ độ.

Rốt cuộc là ai không lễ độ? Khuynh Thành chỉ cảm thấy mình sớm muộn gì cũng bị Thành Trì làm cho tức hộc máu, điều mà cô cần ghi nhớ kĩ không phải là đừng lo chuyện bao đồng mà là đừng dính dáng tới người đàn ông này!

Thành Trì tươi cười rạng rỡ: Đương nhiên là em.

Khuynh Thành: ... Cô sai rồi, cô không nên lí luận với anh.

Thành Trì thu lại nụ cười, trầm giọng nói: Bên cạnh Chử Ninh Chiêu không có người đàn bà nào khác cả.

Sự chú ý của Khuynh Thành lại một lần nữa bị anh dẫn dắt, thậm chí còn quên mất mình đang nằm trong lòng anh với tư thế rất mùi mẫn.

Nhưng anh ta chẳng phải vẫn rất thích người con gái đó... Thi Nghệ gì đó...

Cô ta đi rồi, Chử Ninh Chiêu đích thân tiễn cô ta đi.

Khuynh Thành mím môi: Anh nói những việc này với tôi làm gì.

Thành Trì nhìn cô đầy ẩn ý: Rồi em sẽ biết thôi.

Khuynh Thành khẽ trợn ngược mắt trong lòng, tiếp tục giãy giụa: Anh buông tôi ra trước đã.

Lúc này lưng cô đã dựa sát vào lồng ngực Thành Trì, hơi ấm tới từ cơ thể anh như thể đang thiêu đốt cô, khiến mọi suy nghĩ của cô đều trở nên rối bời.

Đối với Khuynh Thành lúc này mà nói, ảnh hưởng của Thành Trì thực sự quá đáng sợ.

Khi Khuynh Thành còn đang giãy giụa, Thành Trì bất ngờ cúi đầu xuống, ghé sát bên tai cô.

Giọng nói hơi khàn của anh vang vọng bên tai Khuynh Thành khiến cô có cảm giác mình như ù tai.

Mọi thứ xung quanh đều trở nên tĩnh lặng, Khuynh Thành chỉ nghe thấy âm thanh như thể tiếng sóng biển dịu dàng vỗ bờ, giống như đang thì thầm những lời yêu đương say đắm.

Thành Trì nói: Nể tình em thích tôi như vậy, tôi đồng ý giúp em việc này, tạm thời không nói cho Chử Ninh Chiêu biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.