Hành động tương tác qua lại giữa Khuynh Thành và Thành Trì đối với người xung quanh mà nói đúng là một nỗi khiếp sợ vô tận, bởi đây là lần đầu tiên họ thấy giáo sư Thành có hành động ấu trĩ tới vậy.
Hơn nữa sau khi Thành Trì bắt được viên phấn, Khuynh Thành dường như cũng bị khơi dậy ham muốn chiến đấu, cô không định đi nữa mà đứng sang bên cạnh, chuẩn bị nghe Thành Trì giải đáp thắc mắc của các sinh viên khác.
Thành Trì liếc mắt nhìn cô, thấy cô không định rời đi liền chăm chú đọc bài tập mà sinh viên đưa cho mình.
Sau mười phút, sinh viên cuối cùng thu dọn sách ra khỏi giảng đường.
Bạn này, bạn có câu hỏi gì không? Thành Trì nhướng mày, ánh mắt mỉm cười nhìn Khuynh Thành.
Khuynh Thành nghiêng đầu cười tươi như hoa: Nếu giáo sư Thành có thời gian thì tôi có rất nhiều câu hỏi.
Mặc dù trước khi nhìn thấy Thành Trì, trong lòng Khuynh Thành có vô số tâm tư phức tạp, nhưng lúc này cô phát hiện ra mình không hề căng thẳng như tưởng tượng.
Ngoài việc thi thoảng tim đập nhanh... vì ánh mắt nóng bỏng thâm thúy của Thành Trì ra thì tất cả những thứ khác đều ổn.
Đáy mắt Thành Trì ánh lên một tia sáng u tối, anh khẽ nói: Trước đây tôi đã từng nói rồi, em có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào.
Thực ra tạm thời không có câu hỏi nào cả... Khuynh Thành bĩu môi, có chút bối rối đánh lảng sang vấn đề khác: Khi nào anh mới mang vẹt về nhà vậy, giáo sư Lục đi công tác về chưa?
Mai cậu ta mới về. Thành Trì lại hỏi: Bánh Bao sống ở nhà em ổn chứ?
Trong thời gian nói chuyện, Thành Trì đã thu dọn xong giáo án của mình, Khuynh Thành cùng anh bước ra ngoài giảng đường.
Nó chắc không có chuyện không hợp môi trường gì đâu nhỉ? Tôi thấy nó ăn rất nhiều, tiếng cũng rất to. Khuynh Thành khen ngợi một tiếng, thông minh hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
Sau khi rời khỏi giảng đường, Khuynh Thành bất giác đi theo Thành Trì tới văn phòng làm việc của anh, đợi tới khi cô phản ứng ra tại sao mình lại đi theo anh thì đã bước tới cửa phòng.
Có điều Thành Trì chỉ là về cất giáo án sau đó lại khóa cửa bước ra.
Vậy bây giờ anh đi mang vẹt về chứ? Khuynh Thành hỏi an.
Ăn cơm trước đã. Thành Trì nhìn đồng hồ, sắp tới giờ ăn cơm rồi.
Sau đó Khuynh Thành lại mơ mơ hồ hồ theo Thành Trì đi ăn cơm.
Gần đại học A có một trung tâm thương mại mới xây, nhà hàng bên trong rất nhiều, từ tiệm đồ ăn vặt cho tới nhà hàng cao cấp đều có đầy đủ cả, rất nhiều sinh viên ở làng sinh viên đều tới đây.
Chỉ có điều Khuynh Thành không ngờ là tới đây ăn cơm cũng có thể gặp được người quen.
Thành Trì hỏi Khuynh Thành muốn ăn gì, Khuynh Thành nói đại một câu món Thái, Thành Trì liền dẫn cô tới một nhà hàng đồ ăn Thái mới mở ở trung tâm thương mại.
Sau khi bước vào nhà hàng điện thoại của Thành Trì liền đổ chuông, anh nói một tiếng xin lỗi sau đó đứng ra ngoài cửa nghe điện thoại.
Khuynh Thành dứt khoát bước vào trong nhà hàng, vừa vào tới nơi cô liền nhìn thấy hai thực tập sinh của Sài Vi Vi.
Hai nữ sinh này hình như vừa ăn xong đang chuẩn bị bước ra thì bắt gặp ngay Khuynh Thành.
Dù sao thì cũng quen biết, mặc dù có chút ít khúc mắc nhưng Khuynh Thành cho rằng mình là tiền bối lại lớn hơn họ mấy tuổi, cũng không nên so đo với họ làm gì, bởi cô cũng đã tìm được cơ hội dạy họ đạo lý làm người rồi.
Nghênh Huyên, Tiểu Trân. Khuynh Thành mỉm cười chào hỏi họ.
Rất đáng tiếc, sau khi Khuynh Thành chào xong, hai cô thực tập sinh kia thái độ không tốt cho lắm.
Họ vì mất mặt với lãnh đạo và đồng nghiệp trong đài ở vụ việc ứng biến hiện trường lần trước, cũng học được một số điều mới từ Khuynh Thành, nhưng trong lòng họ trên thực tế vẫn rất kháng cự.
Có điều sau khi được Sài Vi Vi nhắc nhở vài câu, họ mới yên phận được vài ngày.
Nhưng sau khi tin đồn về Khuynh Thành lan tỏa, họ vô cùng vui mừng, cười nhạo khi thấy Khuynh Thành rơi vào vòng xoáy tin đồn.
Bây giờ không phải ở đài truyền hình, họ nhìn thấy Khuynh Thành cũng không cần giả vờ khách sáo làm gì, hai người gần như dùng khóe mắt liếc nhìn Khuynh Thành, ánh mắt vô cùng khinh miệt.
Khuynh Thành cũng thu lại nụ cười.
Chị Khuynh Thành, trùng hợp quá, chị cũng ăn cơm ở đây à? Tiểu Trân lên tiếng trước, cô ta rất cao, cao hơn Khuynh Thành hẳn nửa cái đầu, khi nói chuyện ánh mắt không giấu vẹt miệt thị.
Có điều cô ta thông minh hơn người còn lại một chút.
Ừ. Khuynh Thành vẫn rất bình tĩnh, khóe miệng chỉ hơn cong lên, không cười thực sự.
Nghênh Huyên đứng bên cạnh liền ghé sát lại gần Khuynh Thành, giọng điệu vô cùng bới móc: Chị Khuynh Thành, lẽ nào đúng là như tin đồn trong đài thời gian gần đây, tiết mục của chị đúng là do chị hất cẳng Diêu Huệ sau đó mới nhận được?
Khuynh Thành ánh mắt sắc lạnh: Sao vậy, cô theo chị Vi Vi thực tập, chỉ học được bản lĩnh xoi mói này thôi sao?
Nghênh Huyên mặt biến sắc, cô ta đương nhiên nghe ra được khuynh Thành đang mỉa mai mình.
Chị Khuynh Thành, sao chị có thể nói vậy chứ? Nếu chị Vi Vi biết được sẽ không vui đâu, chị ấy rất tận tâm tận lực chỉ bảo chúng tôi. Nghênh Huyên mang Sài Vi Vi ra để nói.
Khuynh Thành không ngừng lắc đầu trong bụng, cô gái này sao lại ngốc tới vậy? Việc ghi hình lần trước bọn họ cũng nên nhận ra, Sài Vi Vi trong lúc quan trọng sẽ mặc kệ sự sống chết của họ, hơn nữa Sài Vi Vi cũng không vì họ mà lật mặt với cô.
Chị Vi Vi đương nhiên là tận tâm tận lực rồi, chỉ có điều chị ấy không ngờ thực tập sinh của mình... Khuynh Thành bóng gió nói: Lại khiến chị ấy đau đầu tới vậy.
Hừm, dù sao thì việc của chị mọi người đều biết cả, chị Vi Vi nói rất đúng, chị có thể ở lại đài chẳng qua cũng là vì đã dùng những thủ đoạn mờ ám mà thôi. Nghênh Huyên một khi kích động liền nói hết những điều Sài Vi Vi nói với họ ra.
Khuynh Thành chậm rãi nheo mắt, nụ cười lạnh lùng trên môi cũng dần biến mất.
Cô vừa định lên tiếng thì cảm thấy không khí lạnh lùng mạnh mẽ truyền tới từ sau lưng.
Thành Trì đứng sau lưng Khuynh Thành, tay cầm điện thoại.
Ánh mắt anh lặng lẽ lướt qua người hai cô gái vênh váo hống hách trước mặt nói: Khuynh Thành, bạn em sao?