Trưởng phòng Vương đang tiếp khách, sau khi nhìn thấy cuộc gọi này liền nghiêm sắc mặt, tìm một nơi yên tĩnh để nghe điện.
Alo, giáo sư Thành, gần đây anh có khỏe không, anh có việc gì hỏi tôi xin cứ hỏi, tôi nhất định có sao nói vậy... Trưởng phòng Vương nhiệt tình hàn huyên.
Thành Trì hỏi thăm đơn giản sau đó nói thẳng mục đích của mình.
Trưởng phòng Vương, anh nên biết, Khuynh Thành... là ân nhân cứu mạng của tôi.
Vâng, vâng, vâng, đương nhiên tôi biết, giáo sư Thành, ý của anh là?
Gương mặt như tranh vẽ của Thành Trì lúc sáng lúc tối, ánh mắt phẳng lặng, anh nói: Vì thế tôi không muốn thấy Khuynh Thành gặp bất cứ uất ức nào trong công việc.
Câu nói này nói ra, trưởng phòng Vương chắc cũng đã hiểu ý của Thành Trì, ông ta cũng là người thông minh, ngay lập tức nghĩ ra Thành Trì đã biết những việc gần đây Khuynh Thành gặp phải.
Trưởng phòng Vương mặt biến sắc, ông không ngờ rằng Thành Trì liên hệ riêng với mình vị việc này và xem ra muốn ra mặt giúp Khuynh Thành?
Ông là người khôn khéo, trong lòng có vô vàn suy nghĩ, đưa ra quyết đoan của bản thân.
Giáo sư Thành, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi. Trưởng phòng Vương không hề do dự lập tức thuận theo ý của Thành Trì: Nhưng việc này... cũng rất khó xử.
Thông tin do ai nói ra, tin đồn do ai phát tán, bộ trưởng Vương sao có thể không biết? Trong lòng ông hiểu rõ, đương nhiên biết người đứng sau lưng làm việc này là Sài Vi Vi.
Có điều bất luận là Sài Vi Vi hay là Diêu Huệ, trưởng phòng Vương đều không muốn đắc tội, sau khi cân nhắc thì chỉ có Khuynh Thành có chỗ dựa yếu ớt hơn, vì thế cô chịu uất ức là hợp lí nhất.
Trong lòng trưởng phòng Vương thực ra rất tán thưởng Khuynh Thành, chỉ có điều đôi lúc cũng phải cân nhắc lợi hại để đưa ra quyết định tốt nhất, vì thế ông mới bảo Khuynh Thành nhẫn nhịn nỗi oan ức này.
Nhưng... sau khi trưởng phòng Vương nhận được điện thoại của Thành Trì, ông lập tức rùng mình, sao ông lại quên mất sự tồn tại của nhân vật này chứ!
Mặc dù Khuynh Thành chưa bao giờ chủ động nhắc tới Thành Trì nhưng dựa vào việc cô cứu mạng Thành Trì, đối với Khuynh Thành, đây tuyệt đối là một lá bùa hộ mệnh cực lớn, bất luận là Sài Vi Vi hay Diêu Huệ... Trưởng phòng Vương cho rằng mình cần phải đánh giá lại Khuynh Thành, chỉ cần Thành Trì vẫn còn nhớ cô là người chặn dao giúp anh, ai còn dám nói Khuynh Thành không có người chống lưng?
Có điều trong lòng biết rõ thì đã sao, trưởng phòng Vương đương nhiên không thể chủ động tìm rắc rối, nhất định phải để Thành Trì chủ động giải quyết việc này...
Trưởng phòng Vương, tôi muốn nhìn thấy những điều bất lợi đó biến mất ngay lập tức, những việc anh không thể giải quyết được thì để tôi giải quyết. Giọng Thành Trì rất lạnh nhạt, toát ra từ trong xương tủy, thái độ ngạo nghễ.
Trưởng phòng Vương liền mỉm cười, thứ ông cần chính là câu nói này, chỉ cần Thành Trì lên tiếng, mọi việc sẽ có thể dễ dàng giải quyết.
Vâng, anh yên tâm, việc nên làm tôi nhất định sẽ làm... A, việc này nói ra cũng thật là... vì Diêu Huệ, à, Diêu Huệ chính là biên tập viên trước đây của đài chúng tôi, nhưng chắc anh cũng đã nghe qua tình hình của cô ấy bây giờ... và việc này lại không thể nói ra được, còn cả bên phía Sài Vi Vi... Trưởng phòng Vương nhanh chóng nói ra hai bên mà ông không thể đắc tội cho Thành Trì nghe, bởi việc tiếp sau đó, Thành Trì chắc chắn sẽ nghĩ cách xử lý, ông ta không cần phải bận tâm.
Thành Trì đợi trưởng phòng Vương nói ra đầu đuôi sự việc, sắc mặt vốn dĩ không có chút cảm xúc nào bây giờ như bị bao phủ bởi một lớp băng, lạnh kinh người.
Sau khi ngắt điện thoại, Thành Trì nhíu mày suy nghĩ, quay thẳng đầu xe đi về hướng khác.
Phong Sào, một trong những chốn ăn chơi lớn nhất kinh thành, chỉ nhìn những chiếc siêu xe dừng hai bên đường là có thể thấy được nơi này sa hoa tới nhường nào.
Trời tối dần, Phong Sào đã bắt đầu thời khắc náo nhiệt nhất ngày.
Thành Trì đi thẳng vào, giám đốc trực ban nhìn thấy anh, ngay lập tức hai mắt phát sáng, bước vội lên đón tiếp: Thành thiếu, sao đã lâu rồi anh không tới?
Tôi tìm Trịnh Nặc, cậu ta có tới không? Thành Trì khí thế hùng mạnh bước vào trong, khiến giám đốc đi theo anh cũng phải bất giác cúi đầu.
Sếp tới rồi, đang... Anh ta còn chưa nói xong thì Thành Trì đã bước qua anh ta, đi thẳng vào thang máy.
Bar Phong Sào ở dưới lòng đất, không gian của hai bãi đậu xe đều được trang trí với phong cách cuồng nhiệt, rối loạn, nhóm nhạc Pengke đang biểu diễn trên sân khấu, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Lúc này vẫn chưa đông người, vì thế Thành Trì nhìn thấy ngay Trịnh Nặc đang ngồi ở bên cạnh quầy bar.
Trịnh Nặc mộ tay để lên quầy bar, tóc mái che mắt, đôi chân trong chiếc quần màu rằn ri gác lên trên ghế ngồi bên cạnh, siêu dài và săn chắc. Anh đang nhìn ly rượu trên bàn, vẻ mặt thư thái.
Đôi mắt màu hổ phách sau khi liếc nhìn thấy Thành Trì liền ánh lên sắc màu đặc biệt, làn môi mỏng cong lên nụ cười ranh mãnh.
Ô kìa, Thành thiếu gia đấy à, lần trước cậu tìm tôi mượn rượu vẫn chưa trả đâu đấy nhé.
Thành Trì bước tới ngồi xuống bên cạnh anh ta, biểu cảm không đổi: Rượu đã đưa tới chỗ Tiền Phu Nhân rồi, cậu có thể hỏi chú Vương.
Ồ, vậy sao? Tôi không biết, chú Vương không nói gì với tôi cả. Trịnh Nặc xoa cằm quan sát Thành Trì: Không có việc gì sẽ không tìm tới, hôm nay cậu tới chỗ tôi chắc chắn lại muốn làm phiền tôi.
Là tôi thấy cậu rảnh quá, sợ cậu nổi mốc! Thành Trì nói xong liền cầm một chai whisky trên quầy bar xuống tự rót cho mình một ly.
Trịnh Nặc nhướng mày: Mỗi lần cậu đều chọn loại đắt nhất!
Để ở chỗ nổi bất nhất không phải để cho người ta nhìn sao? Thành Trì không hề để tâm, nghiêm mặt nói: Sài Vi Vi là người của cậu?