Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi

Chương 54: Chương 54




6454.Tâm trạng của Khuynh Thành lúc này vô cùng phức tạp, cô nên đoán được ra rằng hôm qua Thành Trì không phải vô duyên vô cớ nói với cô những lời đó.

Chỉ có điều Khuynh Thành vốn tưởng rằng Thành Trì cũng lắm chỉ an ủi cô mà thôi không ngờ anh lại trực tiếp giúp cô giải quyết vấn đề này như vậy.

Hôm nay Sài Vi Vi công khai xin lỗi cô trước mặt mọi người coi như đã hoàn toàn rửa sạch những oan ức cho Khuynh Thành, đối với cô mà nói, điều này chỉ có lợi chứ không có hại.

Nhưng tại sao... tại sao anh lại giúp cô?

Khuynh Thành nhíu chặt mày, nỗi băn khoăn trong lòng hiện rõ trên nét mặt.

Nhưng Khuynh Thành cũng không gọi điện hỏi Thành Trì mà chỉ tới phòng làm việc của trưởng phòng Vương.

Cô cứ có cảm giác sẽ biết được điều gì đó ở chỗ trưởng phòng Vương.

Khi Trưởng phòng Vương nhìn thấy Khuynh Thành, ông lập tức mỉm cười: Khuynh Thành à, tìm tôi có việc gì thế?

Trưởng phòng Vương, việc hôm nay anh cũng biết phải không? Khuynh Thành không hề vòng vo mà hỏi thẳng vào vấn đề.

Trưởng phòng Vương gõ bàn, nhẹ nhàng lên tiếng: Khuynh Thành, việc này đã giải quyết rồi, em cũng không cần bận tâm nữa, sau này hãy chăm chỉ làm việc, đừng để việc này ảnh hưởng.

Khuynh Thành vẫn còn muốn hỏi nhưng trưởng phòng Vương chỉ nói đầy hàm ý: Khuynh Thành à, bây giờ em đã có điều kiện và tài nguyên tốt như vậy rồi, đừng để lãng phí.

Câu nói nói xong, Khuynh Thành đã đại thể hiểu ra.

Trước đây trưởng phòng Vương thường than thở Khuynh Thành không có thân thế, cũng không chịu đi mở rộng các mối quan hệ của bản thân, nếu không chắc chắn cô đã có thể phát triển tốt hơn rồi.

Nhưng Khuynh Thành không muốn dựa vào thủ đoạn để phát triển, cô có dã tâm và dục vọng nhưng đều là trong phạm vi mình có thể chạm vào, không ảo vọng quá nhiều, có những thứ cách mình quá xa, Khuynh Thành không vội giơ tay cầm nắm.

Vì thế cảm giác cô để lại cho mọi người là bình chân như vại, quá lãnh đạm.

Thực ra không phải, chỉ có điều Khuynh Thành không muốn hi sinh bản thân đi tranh giành những danh lợi kia mà thôi. Cô chỉ muốn thực hiện những mục đích sống ở những thời điểm khác nhau, cứ từng bước tấn tới, vì thế không cần quá nóng vội.

Tài nguyên mà trưởng phòng Vương nói chắc chắn là chỉ Thành Trì.

Cô cho rằng trưởng phòng Vương chắc có hiểu nhầm gì đó, trong đầu thoáng nghĩ vậy nhưng Khuynh THành cũng không giải thích ngay.

Vì cô biết lúc này có giải thích thì trưởng phòng Vương cũng không tin.

Vậy em đi làm việc đây ạ! Khuynh Thành cáo từ, rời khỏi phòng làm việc.

Về tới khu làm việc, những người xa lánh Khuynh Thành vì tin đồn kia bây giờ lại trò chuyện với cô, vì lời xin lỗi của Sài Vi Vi, thái độ của mọi người cũng thay đổi hẳn.

Khuynh Thành ánh mắt bình tĩnh, không hề gợn sóng vì họ, làm những việc mình cần làm, không hề thay đổi.

Cứ như vậy cho tới thời gian tới đại học A, nốt tuần sau là Khuynh Thành sẽ kết thúc quãng thời gian học nâng cao kiến thức của mình, bắt đầu một công việc mới.

Cô vốn nghĩ rằng những ngày tháng ở đại học A sẽ rất nhàm chán, nhưng trên thực tế lại nhẹ nhàng hơn cô tưởng tượng rất nhiều.

Buổi chiều là tiết của Thành Trì, Khuynh Thánh tới rất sớm, ngồi ở vị trí giữa giảng được, chả mấy chốc thì phát hiện ra bên cạnh có thêm một người.

Hi! Khuynh Thành! Nam sinh rạng ngời tràn ngập sức sống, mỉm cười rạng rỡ.

Khuynh Thành nhìn cậu ta, trong đầu ngẫm nghĩ đôi chút rồi mới nói: Thạch Vũ, chào cậu.

Thạch Vũ từ lần trước muốn cho Khuynh Thành mượn dù nhưng bị giáo sư nọ nẫng tay trên, sau đó cũng không tìm được cơ hội nói chuyện với Khuynh Thành, hôm nay khó khăn lắm mới tới sớm, vừa vào đã nhìn thấy cô.

Cô lặng lẽ ngồi đó, mái tóc đen nhánh buông xõa sau lưng, nước da trắng mịn, khí chất đặc biệt, rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác.

Thạch Vũ cho rằng, Khuynh Thành khác hoàn toàn với những nữ sinh xinh đẹp xung quanh, nhưng lại không nói ra được khác ở điểm nào, nói chung cậu rất muốn tiếp xúc với cô.

Khuynh Thành và Thạch Vũ trò chuyện đơn giản vài câu thì đã biết được khá nhiều thông tin về cậu nam sinh này.

Học kinh tế, nhưng sở thích thì có rất nhiều, sở trường là thể dục thể thao.

Khuynh Thành trong lòng thầm đánh giá, cậu ta chắc rất được các nữ sinh trong trường yêu mến.

Bây giờ tôi là lớp trưởng lớp này, nếu chị có kiến thức chuyên ngành gì không hiểu thì có thể hỏi tôi. Mặc dù tôi không thể sánh bằng giáo sư Thành nhưng chỉ cần là những kiến thức tôi biết tôi sẽ nói với chị.

Khuynh Thành nhìn ánh mắt trong sáng của Thạch Vũ, vẫn còn dáng vẻ thiếu niên, bất giác nhớ tới hồi mình còn học đại học.

Thế là cô liền mỉm cười gật đầu: Ừ.

Vậy chúng ta thêm wechat nhé? Hoặc chị dùng... Thạch Vũ vừa nói vừa như thể khá bối rối gãi đầu: Chị đừng nghĩ ngợi nhiều, ý tôi là nếu chị có câu hỏi gì muốn hỏi tôi, tôi có thể trả lời cho chị.

Thạch Vũ tượng mạo tuấn tú, vóc dáng cao lớn, dáng vẻ khỏe khoắn, nam sinh như vậy thực ra rất dễ gần.

Khuynh Thành do dự một lát, cô không hay cho người khác cách thức liên hệ của mình, nhưng ánh mắt Thạch Vũ quá trong sáng, khiến Khuynh Thành không nỡ từ chối.

Cuối cùng cô vẫn nói số wechat của mình cho Thạch Vũ biết.

Thạch Vũ ghé lại gần Khuynh Thành, thêm số của cô vào điện thoại, hai người bất giác đứng khá gần nhau.

Thành Trì vừa bước vào giảng đường thì nhìn thấy Khuynh Thành và Thạch Vũ chụm đầu ngồi cạnh nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.