Dung Tư hôm nay ăn vận rất bình thường, một chiếc áo len màu trắng kết hợp với quần bò màu xanh nhạt, tóc buộc ra sau gáy nhưng vì gương mặt tinh tế của cô nên nhìn cô vẫn rất trầm tĩnh và dịu dàng.
Cô rất xinh đẹp, ngũ quan hài hòa, đôi mắt to tròn ướt át, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng, là một mĩ nhân đích thực.
Nếu như không phải trong lòng Dung Tư có ôm một đứa bé, sẽ rất khó biết được rằng cô đã là một người mẹ.
Dung Tư không định bỏ chạy, cô biết mình đã xuất hiện trước mặt Chử Ninh Chiêu, thì hoàn toàn không thể tỏ ra không có chuyện gì xảy ra, vì Chử Ninh Chiêu sẽ không cho cô cơ hội đó.
Người đàn ông này vừa cường thế vừa duy ngã độc tôn, không thích thấy có ai trốn tránh trước mắt mình, thay vì chọc giận anh ta không bằng thuận theo ý anh ta, chỉ cần không để Chử Ninh Chiêu có tâm tư gì khác với cô vậy thì cô vẫn sẽ bình an vô sự.
Chử Ninh Chiêu bước ra khỏi nhóm người, ánh mắt sắc bén không hề che giấu dừng lại trên gương mặt của Dung Tư.
Bộc lộ dưới ánh mắt của Chử Ninh Chiêu khiến Dung Tư cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra, cô ngẩng đầu, cố gắng giữ bình tĩnh.
Một hồi lâu sau, khi Dung Tư cảm thấy mình sắp sửa không chịu đựng được nữa thì Chử Ninh Chiêu mới lên tiếng.
Bốn năm.
Sau khi Dung Tư như nín thở mới hiểu ra ý của Chử Ninh Chiêu là gì.
Trong lòng cô cười nhạo, Chử Ninh Chiêu vẫn còn nhớ khi nào cô rời đi sao.
Dung Tư thậm chí từng nghĩ rằng Chử Ninh Chiêu đã quên cô là ai rồi.
Có điều sau đó cô lại thay đổi suy nghĩ, Chử Ninh Chiêu sao có thể quên được cô chứ?
Chỉ dựa vào gương mặt này của cô, Chử Ninh Chiêu sao có thể quên được cô.
Đây chính là con át chủ bài và phúc phận mà cô từng lầm tưởng, đồng thời cũng chính là ác mộng mà cô vĩnh viễn không thể gạt bỏ.
Thì ra đã lâu vậy rồi. Dung Tư kinh ngạc mỉm cười: Tôi sắp quên rồi!
Biểu cảm của Chử Ninh Chiêu rất thâm trầm, sắc mặt lạnh tới cực điểm.
Thông thường khi anh lộ ra vẻ mặt này, những người xung quanh sẽ run sợ tới mức hai chân run rẩy, người nhát gan thậm chí sẽ không dám nhìn vào mắt Chử Ninh Chiêu.
Dung Tư thì không sợ hãi như vậy, sắc mặt cô bình tĩnh giống như sự xuất hiện của Chử Ninh Chiêu đối với cô mà nói không hề có chút ảnh hưởng nào cả.
Ánh mắt Chử Ninh Chiêu cuối cùng cũng di chuyển tới người đứa bé trong lòng cô, hàng lông mày sắc như kiếm của anh nhanh chóng nhíu chặt lại.
Đứa bé ngoan ngoãn nằm yên, mềm mại đáng yêu, cho dù chỉ là một bóng lưng cũng đủ thấy cậu nhóc và Dung Tư vô cùng thân mật.
Những người ở phía sau lập tức cảm thấy không khí lạnh đi vài độ, họ cảm nhận dấu hiệu tức giận trên người ông chủ của mình.
Chú ý tới ánh mắt của Chử Ninh Chiêu, nhịp tim của Dung Tư đập nhanh sắp vượt giới hạn, giống như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.
Cô bất giác đưa tay xoa đầu đứa bé, sau đó nói với Chử Ninh Chiêu: Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi đây.
Dung Tư che giấu sự hoảng loạn trong lời nói rất tốt, nếu đổi là người khác chắc chắn sẽ bị cô qua mặt.
Chỉ có điều người đứng trước mặt cô là Chử Ninh Chiêu, trên thương trường, phàm là những người từng tiếp xúc với Chử Ninh Chiêu đều gọi anh một tiếng Diêm La Vương, mặt lạnh tâm lạnh, tâm tư sâu sắc, không biết nương tay là gì.
Người đàn ông này là tự đại diện cho đáng sợ.
Tâm tư Dung Tư cố gắng che giấu vẫn bị Chử Ninh Chiêu bắt gặp, ánh mắt anh lóe lên ánh sáng sắc lạnh, giọng điệu lạnh tới run người: Nó là ai?
Chử Ninh Chiêu hỏi về Chử Duệ, Dung Tư thực sự rất muốn nói một câu liên quan gì tới anh nhưng nghĩ lại thì đúng là có liên quan tới anh ta.
Con trai tôi. Dung Tư biết, với tính cách của Chử Ninh Chiêu, nếu như càng che giấu, anh ta sẽ càng nghi ngờ, chi bằng cứ thẳng thắn thừa nhận.
Chử Ninh Chiêu nhìn chằm chặp bóng lưng đứa bé, ánh mắt sa sầm: Con cô?
Đúng, chúng ta đã mấy năm không gặp rồi, anh chắc cũng không biết việc tôi sinh con, ba đứa bé hiện không ở trong nước, nếu không cũng có thể để hai người gặp mặt... Có điều chắc anh cũng không có hứng thú. Dung Tư tự cười nhạo một tiếng, Tôi cũng không ngờ lại gặp anh ở đây, thật bất ngờ.
Đương nhiên là rất bất ngờ, cô không muốn gặp Chử Ninh Chiêu ở đây lúc này.
Chử Ninh Chiêu không nói gì, làn môi mỏng mím chặt, để lộ ra vẻ không vui.
Thấy anh ta không nói gì, Dung Tư hít một hơi thật sau nói: Tôi còn có việc, tôi đi trước nhé, tôi thấy anh chắc còn việc khác, không làm phiền anh nữa. Tạm biệt.
Dung Tư vẫy tay, sau đó không hề do dự đi lướt qua Chử Ninh Chiêu.
Bước chân của cô không hề dừng lại, cũng không có ý quan sát phản ứng của Chử Ninh Chiêu, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đi.
Dung Tư thậm chí cho rằng, ở thêm một giây một phút cũng vô cùng khổ sở.
Khi bước xuống lầu, Dung Tư cuối cùng mới thở phào, cũng may Chử Ninh Chiêu không tiếp tục đuổi theo, có điều nhiều người có mặt như vậy, cho dù anh ta có thắc mắc cũng sẽ không hỏi ra đâu.
Mẹ, trò chơi kết thúc chưa? Chắc là nhịn quá lâu rồi, Chử Duệ mới khẽ hỏi một câu.
Chưa đâu, chúng ta chơi thêm một lúc nữa được không? Dung Tư bước nhanh chân hơn, nhất định phải rời khỏi nơi này cô mới yên tâm được.
Chử Duệ không hề nghi ngờ Dung Tư, cho dù cậu cảm thấy rất hiếu kì về người vừa nói chuyện với mẹ mình...
Khuynh Thành biết tin hôm nay Dung Tư gặp Chử Ninh Chiêu là khi đang uống nước, cô giật mình sặc nước, ho một hồi mới khôi phục lại bình thường.
Sau khi hỏi rõ hôm nay xảy ra chuyện gì cô mới rầu rĩ nói: Xem ra, gần đây cậu tốt nhất ra ngoài ít thôi, đặc biệt là đừng dẫn Duệ Duệ đi cùng.
Dung Tư đồng ý, việc hôm nay khiến cô rất sợ hãi.
Tối đó khi Thành Trì tới đón Khuynh Thành đi ăn cơm, Khuynh Thành ngay lập tức nói với Thành Trì về việc này.
Không phải anh nói Chử Ninh Chiêu sẽ không ở đây lâu sao? Rốt cuộc khi nào anh ta mới rời đi?
Thành Trì áp sát lại gần Khuynh Thành, giọng nói trở nên nghiêm túc: Trên thực tế, nơi này mới là nhà của Chử Ninh Chiêu.
Chỉ có điều những năm qua sự nghiệp của anh ta đặt ở thành phố A, nhưng Chử Ninh Chiêu sớm muộn cũng sẽ quay về đây, bởi căn cơ của anh ta đều ở hết tại nơi này.
Vậy Dung Tư...
Thành Trì sau khi suy ngẫm một lát liền nói với Khuynh Thành: Hãy nói chuyện với bạn em, nếu như cô ta quyết định ở lại đây, vậy thì sự tồn tại của đứa bé sớm muộn gì cũng sẽ bị Chử Ninh Chiêu phát hiện.
Khuynh Thành lập tức cảm thấy lòng nặng trĩu, không còn tâm trạng ăn cơm.
Như thể nhìn ra được tâm tư của Khuynh Thành, Thành trì bỗng mỉm cười, lập tức không khí xung quanh cũng trở nên xao động vì nụ cười này của anh.
Có điều tôi có thể dẫn em đi gặp một người, nói không chừng bạn của em có thể giấu được.
Khuynh Thành ánh mắt ngờ vực nhìn anh: Anh không phải là bạn của Chử Ninh Chiêu sao, tại sao anh lại giúp tôi mà không phải anh ta....
Khóe miệng Thành Trì nở nụ cười khó hiểu: Có lẽ là vì, em...
Thành Trì kéo dài âm cuối, giọng nói vô cùng quyến rũ: ...Quan trọng hơn cậu ta.