Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi

Chương 63: Chương 63




... Khuynh Thành lập tức thấy rằng những lời khen vừa rồi của mình dành cho Trịnh Nặc đùng là

Được rồi, nói vào việc chính. Trịnh Nặc thờ ơ hỏi: Hôm nay có việc gì gấp sao?

Khuynh Thành liền liếc mắt nhìn Thành Trì, cô đã đoán ra được người có thể giúp đỡ chính là Trịnh Nặc.

Lục Kỷ Niên vốn dĩ đang nghịch điện thoại, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Thành Trì.

Thành Trĩ khẽ nhìn Khuynh Thành, cô lập tức cảm thấy yên tâm, như thể việc này chỉ cần giao cho Thành Trì làm là có thể giải quyết xong.

Nói sơ qua toàn bộ sự việc, Thành Trì liền cầm chén trà lên uống một hớp, nói: Nói tóm lại, Chử Ninh Chiêu bây giờ vẫn còn chưa biết mình đã có một đứa con trai.

Khuynh Thành chú ý tới sắc mặt của hai người ngồi đối diện, Lục Kỷ Niên dáng vẻ thản nhiên, như thế Chử Ninh Chiêu có ra sao cũng chả liên quan gì tới anh, còn Trịnh Nặc thì ngay lập tức mắt phát sáng.

Chử Ninh Chiêu đã có con trai rồi sao? Trịnh Nặc đứng bật dậy, tới giọng nói cũng trở nên trầm xuống đôi chút.

Thành Trì gật đầu.

Lục Kỷ Niên lắc đầu: Nếu tin này bị tiết lộ ra ngoài... chắc chắn sẽ gây ra một trận mưa máu gió tanh.

Trịnh Nặc là biểu cảm xem trò hay: Vậy mà tôi không hề biết tin này! Vì thế cô gái đó là cái cô nhà họ Dung?

Ừ! Thành Trì lại gật đầu.

Lợi hại! Trịnh Nặc tấm tắc khen ngợi, đôi mắt phượng ngập tràn ánh sáng đùa giỡn: Trước đây không phát hiện ra cô ta lợi hại như vậy, ôm thẳng con trai của Chử Ninh Chiêu bỏ chạy.

Lục Kỷ Niên nói xen vào: Trịnh Nặc, tốt nhất cậu đừng gây chuyện.

Tình Nặc cười rất khoái trí: Gây chuyện? Sao tôi lại có thể... không gây chuyện chứ?

Khuynh Thành sau khi nghe đoạn đối thoại của họ liền nhíu mày, lấy tay huých nhẹ Thành Trì, thì thầm gọi tên anh: Thành Trì...

Thành Trì giơ tay xoa đầu Khuynh Thành một cách rất tự nhiên và nói với cô: Em yên tâm.

Hành động của anh lọt vào mắt của hai người kia, thế là Lục Kỷ Niên và Trịnh Nặc lại đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.

Có điều Lục Kỷ Niên sớm đã có chuẩn bị tâm lý, còn Trịnh Nặc thì vẻ mặt kinh ngạc viết rõ câu chết tiệt, lại vụ gì thế này.

Trịnh Nặc đang định lên tiếng thì Thành Trì ngắt lời anh: Cậu có thể giúp khiến Chử Ninh Chiêu không biết mình có con trai nhỉ.

Kinh thành nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ, muốn tìm người rất dễ, muốn giấu người cũng rất dễ. Trịnh Nặc vắt chân chéo ngoe, chậm rãi nói, Chí ít trước khi Chử Ninh Chiêu về lại hẳn, tôi có thể bảo đảm cậu ta không tìm được người.

Trịnh Nặc muốn giấu người dưới mắt Chử Ninh Chiêu không phải việc dễ dàng, nhưng chí ít hiện tại phần lớn thế lực của Chử Ninh Chiêu đểu ở thành phố A, vì thế Trịnh Nặc tạm thời có thể giúp đỡ.

Khuynh Thành nghe họ nói vậy cuối cùng cũng yên tâm, chí ít việc Dung Tư cầu xin cô giúp đỡ cô cũng đã làm xong.

Còn sau này xảy ra chuyện gì thì cô cũng không thể quản nổi.

Nói ra... Lần trước, rượu mà Thành Trì cậu hỏi tôi... Trịnh Nặc sau khi nhìn thấy hành động thân mật mà Thành Trì vô tình đối xử với Khuynh Thành, anh liền nhớ ra việc này.

Thành Trì lãnh đạm trả lời: Phát hiện ra rằng gần đây cậu hơi lắm lời.

Khuynh Thành chú ý tới câu nói này, trong đó có vài từ nhạy cảm.

Cô thấp thoáng cảm thấy, lời Trịnh Nặc nói có liên quan tới cô.

Lục Kỷ Niên như thể nhớ ra điều gì đó hỏi Khuynh Thành: Cô còn phải học bao lâu nữa.

Khuynh Thành lập tức thay đổi sự chú ý, trả lời: Vẫn còn một tuần nữa.

Sau đó cô về lại đài truyền hình sao?

Vâng, tiết mục sắp sửa được là lại rồi, chỉ đợi tôi quay về thôi.

Họ trò chuyện thêm vài câu, Trịnh Nặc đột nhiên như giật mình nói: Thành Trì, việc Sài Vi Vi mà cậu tìm tôi bữa trước là vì...

Thành Trì lạnh lùng liếc nhìn anh ta: Cậu cứ tiếp tục giả bộ đi..

Trịnh Nặc bị vạch trần cũng không cảm thấy bối rối, anh vốn dĩ đúng là cố ý.

Lục Kỷ Niên sớm đã nói với anh chuyện của Khuynh Thành, hôm nay Trịnh Nặc nhìn thấy Khuynh Thành thực ra cũng không hề ngạc nhiên, chỉ có điều bây giờ xem ra giữa Thành Trì và người vợ cũ này chỉ là quan hệ bình thường.

Đối với Thành Trì mà nói, quan hệ bình thường đã là bất bình thường rồi...

Có điều Trịnh Nặc đã đạt được mục đích, Khuynh Thành lập tức hiểu ra.

Cô vốn dĩ biết việc của Sài Vi Vi là do Thành Trì giúp đỡ, chỉ không ngờ những người bạn này của Thành Trì cũng giúp đỡ cô.

Thế là Khuynh Thành liền mỉm cười: Cám ơn mọi người đã giúp đỡ tôi.

Được Khuynh Thành mỉm cười trân thành, trong sáng cám ơn, người mặt dày như Trịnh Nặc cũng có chút ngại ngùng, đôi mắt phượng né tránh ánh mắt Khuynh Thành, thản nhiên nói: Hi, chỉ là một việc nhỏ thôi mà.

Bữa tối kết thúc, Thành Trì dẫn Khuynh Thành về trước.

Trên xe, Khuynh Thành một lần nữa lại hỏi Thành Trì: Họ giúp đỡ... thực sự không sao chứ?

Mặc dù cô và Dung Tư là bạn nhưng không muốn vì chuyện này làm khó Thành Trì, nếu như việc này phá hoại quan hệ bạn bè giữa họ, cô sẽ cảm thấy mình rất tội lỗi.

Thành Trì nhìn vào mắt Khuynh Thành, nói với cô: Tôi đã đồng ý giúp em, chứng tỏ việc này có thể làm. Nhưng em phải biết rằng, việc này không giấu được lâu đâu, Dung Tư không thể vĩnh viễn giấu đứa trẻ đó được, Chử Ninh Chiêu sớm muộn cũng sẽ biết thôi.

Trong lúc Khuynh Thành trầm ngâm suy nghĩ, Thành Trì lại khẽ nói: Trên thực tế, trước khi tôi đồng ý giúp em tôi có hỏi Chử Ninh Chiêu, có muốn biết tình hình gần đây của Dung Tư không. Câu trả lời của cậu ta là không liên quan tới cậu ta, vì thế đây là lựa chọn của cậu ta, việc này không ai sai cả, chỉ là góc độ không giống nhau mà thôi.

Thành Trì đôi ba lời đã thuyết phục xong Khuynh Thành, cho dù trong lòng cô vẫn còn thấp thỏm lo lắng nhưng cũng không biết phải nói sao nữa.

Cô đương nhiên không biết rằng, ở việc này, Thành Trì không những thiên vị mà còn thiên vị rất nghiêm trọng...

Trước khi Chử Ninh Chiêu tỏ ra muốn biết tình hình gần đây của Dung Tư, tôi sẽ không nói cho cậu ta biết, nhưng nếu như cậu ta muốn biết tôi sẽ không cố ý giấu cậu ta đâu, vì cậu ta là bạn tôi. Thành Trì nhìn Khuynh Thành đang nhíu mày, không kiềm lòng được liền nhéo má cô, cười nói: Vì thế em cũng đừng băn khoăn nữa.

Tai Khuynh Thành bất giác ửng hồng, khẽ hắng giọng một tiếng để che giấu tâm tư, cô hối thúc: Anh mau lái xe đi...

Khi họ ra về, Lục Kỷ Niên và Trịnh Nặc vẫn còn ở lại.

Trịnh Nặc ngẩng đầu nhìn các vật trang trí trên trần nhà nói: Cuối cùng cũng tìm được cơ hội xử lý tên Chử Ninh Chiêu này rồi.

Cậu ta lần trước cũng chỉ là thắng cậu ở trường bắn một lần, cậu thù dai quá. Lục Kỷ Niên nghịch điện thoại, càu nhàu một câu.

Cậu tưởng rằng tôi không biết sao, cậu cũng đợi cơ hội này rất lâu rồi. Trịnh Nặc xoa cằm, vẻ mặt nhìn thấu mọi chuyện.

Lục Kỷ Niên nghe xong liền thu điện thoại lại, mắt đào hoa nhướng lên, mỉm cười: Thật trùng hợp, lần trước cậu ta cũng thắng tôi một lần ở trường đua ngựa.

Hai người đàn ông tuấn tú nhìn có vẻ rất chín chắn lúc này đang cười như mèo ăn vụng giống hệt trẻ con...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.