Tôi đi đâu tại sao phải nói cho anh biết? Khuynh Thành liếc mắt nhìn anh, không định phí lời thêm với anh nữa, cứ thế bước lướt qua Thành trì.
Có điều Thành Trì không có ý định buông tha cho cô, một lần nữa tay anh lại ôm trọn lấy vai cô, cúi đầu dùng ánh mắt nhìn cô chằm chặp, trong đôi mắt hút hồn đó ánh lên ánh sáng lạnh: Hôm nay tôi nhất định muốn biết đấy.
Khuynh Thành bất ngờ có cảm giác, Thành Trì lúc này giống như một đứa trẻ đang làm nũng vì không có được món đồ chơi mà mình thích.
Liên tưởng tới bức tranh Thành Trì = đứa bé, thế là cô không nhịn được nữa phì cười một tiếng.
Thành Trì nheo mắt, hỏi khẽ: Em cười cái gì vậy?
Đây là lần đầu tiên tôi phát hiện ra anh lại ấu trĩ tới vậy. Khuynh Thành cười rất vui vẻ, trong mắt là ánh sáng rạng rỡ.
Như thể ánh mắt trời trên khắp nhân gian này đều ngập tràn trong mắt cô, rạng ngời và ranh mãnh, khiến Thành Trì ngây người.
Càng ngày anh càng cảm thấy ngũ quan lãnh đạm của Khuynh Thành trở nên ngập tràn sức sống, khuôn mặt tinh tế cũng trở nên rất quyến rũ, đậm dư vị.
Ánh mắt đừng lại trên người cô càng lâu càng không thể rời mắt...
Khuynh Thành bất giác sững người, vì khoảnh khắc đó, ánh mắt Thành Trì nhìn cô ngập tràn một loại... thâm tình kì lạ.
Trong buổi chiều hoàng hôn rực rỡ, trong tầm nhìn của cô, khuôn mặt lạnh lùng của Thành Trì đang được bao phủ trong ánh sáng dịu dàng, giống như đang tỏa hào quang, khiến người ta chói mắt, si mê.
Trong giây phút đó, lần đầu tiên Khuynh Thành cảm thấy trí tim mình hình như từ khi nào đó đã được trồng một hạt giống, lặng lẽ, đâm chồi nảy lộc...
Không biết tiếng nói từ đâu vọng nói đánh thức Khuynh Thành, sau khi phát hiện ra rằng mình đang ngây người dựa vào lòng Thành Trì, cô vội vàng giãy giụa rời khỏi anh, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: Hôm nay tôi không về nhà, anh không cần đưa tôi về.
Thành Trì cúi mắt, lông mi dài hơn cả con gái, in bóng trên mí mắt.
Ừ. Thành Trì lạnh nhạt đáp một tiếng, giọng nói khiến trái tim Khuynh Thành dậy sóng.
Khuynh Thành bối rối xoa mũi, cũng không mình điên khùng gì nữa, cô giải thích với Thành Trì: Tôi tới chỗ ba tôi, lần trước anh tới rồi đó, ở bên Sùng Văn, xa lắm.
Thành Trì ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú vẫn quyến rũ như thường, khóe môi anh khẽ nở một nụ cười: Thì ra là vậy.
Vậy tôi đi trước nhé, lần sau... thôi bỏ đi, bye bye! Khuynh Thành định nói lần sau gặp lại, nhưng sau đó cô lại nhớ ra rằng khóa học nâng cao của mình ở đại học A đã kết thúc, sau này nếu không có việc gì đặc biệt cô sẽ không tới đại học A nữa, vậy thì chắc cô sẽ không thường xuyên gặp Thành Trì nữa.
Khuynh Thành nghĩ đi nghĩ lại về vấn đề này, tại sao gần đây cô cứ liên tục tiếp xúc với Thành Trì một cách không kiểm soát, nguyên nhân quan trọng chính là vì cô học ở đây.
Bây giờ thời gian một tháng đã kết thúc, sau này cơ hội cô gặp mặt Thành Trì cũng sẽ ít đi rất nhiều.
Như vậy thực ra rất tốt, giống như nguyện vọng ban đầu của cô.
Cô vốn dĩ không nên tiếp xúc quá gần Thành Trì, cuộc sống của Thành Trì không phù hợp với cô.
Mặc dù bây giờ chắc họ cũng có thể xem là... bạn bè.
Thành Trì nhìn Khuynh Thành đi mỗi lúc một xa, bóng lưng cô dưới bóng râm giống như có thêm một đôi cánh, như thể có thể bay đi bất cứ lúc nào.
Ánh mắt anh dần dần tối lại.
Anh có thể hiểu được ý của Khuynh Thành trong câu nói vừa rồi.
Lần sau làm sao? Đương nhiên là lần sau gặp lại!
Đáy mắt anh bất ngờ bùng phát thần sắc nóng bỏng, đã lâu lắm rồi anh không giống như lúc này, bất giác dấy lên khát vọng vô biên, và tất cả những tâm tư đó đều là vì muốn có được người đó.
Khuynh Thành ngồi tàu điện ngầm sau đó lại chuyển sang xe bus về tới nhà ôn Khuynh, nơi ở của ông Khuynh thực sự ở khá xa, mỗi lần trở về đều tốn rất nhiều thời gian.
Giống như mọi khi, cô vừa bước tới lề đường đã nhìn thấy hàng xóm xung quanh, sau đó bắt đầu chào hỏi mọi người.
Dì Lý nhìn thấy Khuynh Thành liền vui mừng chạy tới bên cạnh cô: Khuynh Thành à, hôm nay về thăm ba à?
Đúng vậy, dì Lý, hôm nay dì không đi đón cháu sao?
Hi! Nó đi ăn hải sản với ba mẹ rồi, dì dị ứng với mấy thứ đó nên không đi.
Khuynh Thành mỉm cười hàn huyên với dì vài câu.
Khi Khuynh Thành chào tạm biệt, dì Lý bất ngờ giữ lấy tay cô khẽ nói: Khuynh Thành, hôm nay bạn trai cháu không về cùng cháu à?
Bạn trai? Khuynh Thành sững người sau đó mới nhớ ra người và dì Lý nói chắc là Thành Trì lần trước đi cùng mình...
Khuynh Thành đành phải giải thích: Dì Lý hiểu nhầm rồi, anh ấy không phải bạn trai cháu, chỉ là một người bạn mà thôi.
Dì Lý không tin hỏi lại lần nữa: Không phải bạn trai thật sao?
Không phải thật, cháu gạt dì làm gì chứ?
Dì Lý nghe Khuynh Thành khẳng định xong liền mỉm cười rất vui vẻ: Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Khuynh Thành: ... Cô không có bạn trai là việc đáng mừng vậy sao?
Sau khi tạm biệt dì Lý kì quặc, Khuynh Thành về lại quán cơm của ông Khuynh.
Lúc này trong quán vẫn còn khách, ông Khuynh đang bận rộn ở trong bếp.
Quán cơm không lớn, việc kinh doanh bình thường cũng khá ổn, có hai người phục vụ, bây giờ đều đang bận việc của mình.
Khuynh Thành ba một tiếng sau đó giúp ba mình bưng bê.
Đợi qua thời gian ăn cơm, quán cơm bớt khách Khuynh Thành mới ngồi xuống ăn cơm trò chuyện với ba mình.
Gần đây công việc sao rồi, không gặp chuyện phiền phức gì chứ? Ông Khuynh tháo tạp dề ra trông không còn giống với một đầu bếp nữa, mặc trang phục sạch sẽ gọn gàng, trông ông có khí chất của một văn nhân.
Khuynh Thành trước giờ đều chỉ nói chuyện vui không nói chuyện buồn, đương nhiên sẽ cất giấu những chuyện không vui thời gian gần đây, chỉ nói những việc vui vẻ cho ba mình nghe.
Cho tới khi ông Khuynh bất ngờ hỏi một câu: Vậy gần đây... Thành Trì sao rồi?
Khuynh Thành nghẹn lời, ba mình vẫn còn đang băn khoăn về vấn đề này sao...
Ba, con đã nói rồi mà, con và Thành Trì thực sự không có gì cả. Chúng con bây giờ chỉ là bạn bè bình thường thôi. Mặc dù Khuynh Thành cho rằng mình giải thích như vậy ba mình chưa chắc đã chịu nghe, nhưng những gì cần giải thích thì vẫn phải nói.
Ông Khuynh gật đầu: Ừ, bạn bè cũng tốt, bạn bè cũng tốt.
Mặc dù ông Khuynh không mấy hài lòng với việc Khuynh Thành và Thành Trì li hôn nhưng trên thực tế mấy năm sau khi Khuynh Thành li hôn, cô cũng chưa từng có ý định lập gia đình, là một người cha, ông sao có thể không lo lắng.
Chỉ có điều ông chưa bao giờ hối thúc vì không muốn Khuynh Thành muộn phiền.
Nhưng Thành Trì xuất hiện trở lại khiến ông Khuynh không khỏi liên tưởng, lẽ nào nguyên nhân khiến con gái nhà mình chưa chịu hẹn hò chính là chưa quên được đối phương.
Nếu như con gái thích người ta, ông cũng đành mặc kệ.
Huống hồ sau mấy lần tiếp xúc với Thành Trì, ông cho rằng Thành Trì là người đáng tin cậy. Chỉ có điều không hiểu tại sao trước đây hai người lại li hôn...
Ông Khuynh bề ngoài bình tĩnh nhưng trên thực tế đang vô cùng lo lắng cho Khuynh Thành.
Nghĩ tới đây ông Khuynh liền bước vào bếp nói: Thành Thành à, gần đây ba mới học làm lạp xưởng vị Tứ Xuyên, con cầm về ăn đi, nhân tiện hỏi xem Thành Trì có ăn không?