Sau mấy ngày, Tiết
Vân Phong đột nhiên lại đến tìm tôi, bộ dạng rất không vui vẻ. Cậu ta
vừa nhìn thấy tôi, liền hỏi: “Là cô nói với Giang Ly?”
Tôi kỳ quái hỏi: “Nói cái gì?”
Tiết Vân Phong: “Nói tôi xúi giục xen vào quan hệ của hai người bọn cô, khuyên cô ly hôn với anh ấy.”
Tôi lắc đầu: “Tôi có thể nguyện chết không khuất phục, chứ không bán đứng anh.”
Tiết Vân Phong hồ nghi nhìn tôi đánh giá: “Thật không?”
Tôi gật đầu: “Thật! Tin hay không tùy anh.”
Tiết Vân Phong có chút ảo não: “Được rồi, tôi tin tưởng cô. Nhưng mà, tôi lại bị anh ấy lừa rồi.”
Tôi hiếu kỳ: “Anh ta lừa cậu cái gì?”
Tiết Vân Phong: “Anh ấy nói là cô nói với anh ấy, tôi liền tin, còn xin lỗi anh ấy.”
Tôi chẳng chút kinh ngạc, với phẩm chất của Giang Ly, anh ta thực sự có thể làm chuyện này. Thế là tôi nói: “Nhưng mà cậu rất hiểu anh ta, sao còn
bị lừa?”
Tiết Vân Phong nắm tay nghiến răng: “Anh ấy nói giống như thật vậy, tôi tin liền…Tôi thật ngốc.”
Tôi lại gật đầu lần nữa, Giang Ly thực sự có được kỹ năng này, anh ta luôn có sở trường biểu diễn.
Cuối cùng, tôi tổng kết lại một chút: “Giang Ly tệ quá rồi!”
Tiết Vân Phong hùa vào với tôi: “Đúng, anh ấy tệ quá!”
Lúc sắp rời đi, Tiết Vân Phong có nói: “Thực sự cô…cô cũng rất tốt.”
Tôi cười vui mừng hớn hở: “Tôi đâu có tốt!”
Tiết Vân Phong: “Nhìn có vẻ rất ngốc nghếch.”
Tôi: “…”
Tiểu chính thái này thực sự khiến tôi nôn ra máu.
Lại qua mấy ngày nữa, Vương Khải đột nhiên gọi tôi vào phòng làm việc, cười híp mắt nói: “Thư ký Quan à, cô cũng thật lợi hại.”
Tôi: “???”
Vương Khải giải thích: “Đến trở ngại khuynh hướng giới tính, cô cũng có thể
vượt qua. Lĩnh vực này đến loại thánh tình yêu như tôi còn chưa đặt chân đến.”
Tôi hơi kinh ngạc, anh ta…anh ta biết chuyện của Giang Ly?
Tôi không dám khinh suất manh động, đành giả ngu cười cười.
Vương Khải nhếch khóe miệng cười hi hi: “Cô không cần giả vời với tôi, tôi
cái gì cũng biết. Tôi chỉ không hiểu, là cô dùng thủ đoạn gì, lại có thể thu phục được tiểu tử Tiết Vân Phong kia?”
Tôi thở phào một cái, hóa ra điều anh ta nói là chuyện này. Thế là tôi chỉ đành phô ra nụ cười
mỉm trên mặt, nói: “Vương Khải à, đây là bí mật cá nhân, anh đừng có
nghe ngóng nữa.”
Vương Khải dường như có chút bất mãn: “Tiểu Yến Yến, cô không cảm thấy tôi thích hợp hơn cậu ta để hồng hạnh vượt được tường sao?”
Hay cho câu: “Hồng hạnh vượt được tường”, tôi chẳng biết làm sao, nhếch miệng nói: “Hồng hạnh của anh nhiều quá, ầm ĩ lắm.”
Vương Khải lại cười nói: “Bây giờ chỉ có cô, cân nhắc một chút nhé!”
Tôi chán chẳng buồn dài dòng với anh ta, thế là nghiêm túc nói: “Vương Phó
tổng à, tôi và Tiết Vân Phong thực sự không có gì, anh cả nghĩ rồi…Đương nhiên, tôi và anh cũng không thể nào có gì được!”
Vương Khải mặt không đổi sắc: “Tiểu Yến Yến, nói chuyện đừng tuyệt tình như vậy mà…Bây giờ chúng ta có cơ hội rồi.”
Tôi nhìn anh ta vẻ kỳ quái, chẳng hiểu gì.
Vương Khải bộ dạng vui vẻ, lấy ra một văn kiện, đưa cho tôi xem: “Xem xem kế hoạch quảng cáo này như thế nào”
Tôi cầm tập văn kiện lật ra xem, đây là kế hoạch quảng cáo của một công ty
thời trang. Công ty thời trang này cũng là một doanh nghiệp nhỏ, trong
tình huống thông thường, công ty chúng tôi sẽ không hợp tác với những
công ty nhỏ như thế này, chê “làm ăn” nhỏ. Đối tượng nhắm đến chính của quảng cáo này là trang phục thu đông thoải mái của “thanh niên thời
thượng”, không có gì sáng tạo. Tôi tuy làm việc ở công ty quảng cáo,
nhưng đối với các kế hoạch quảng cáo gì đó lại chẳng hiểu gì, thế là lật ra xem một lát, thật thà đáp: “Vương Phó tổng, anh cũng biết đó, những thứ liên quan đến kê hoạch, tôi không hiểu. Nếu như đưa những bộ trang
phục này đến trước mặt tôi, tôi cũng chỉ có thể giúp bọn họ xem xem có
đẹp hay không thôi.”
Vương Khải thoái mái dựa ra phía sau nói: “Không hiểu cũng không sao, cô chỉ cần biết mình phải làm gì là được rồi.”
Tôi càng không hiểu: “Cái gì với cái gì chứ, anh có thể nỏi rõ một lần cho
xong không, như thế này giống như là ông già chơi chim vậy, anh không
thấy mệt sao?!
“Tiểu Yến Yến à, cô càng ngày càng to gan rồi,
cũng thật là có chút khí chất của minh tinh đó.” Vương Khải vừa cười,
vừa tiếp tục nói lung tung vớ vẩn. Anh ta thưởng thức bộ dạng đã không
nhẫn nại được, muốn đi của tôi, cuối cùng nói: “Đây là một quảng cáo in
ấn của loại hình quảng cáo trang phục, cô làm người mẫu, thấy thế nào?”
Tôi rất kinh ngạc, không dám tin vào tai mình: “Anh…anh nói cái gì?”
Thế là Vương Khải nói lại một lượt nữa, nói xong còn không quên thêm vào một câu: “Cô có phải là thích quá mà khóc rồi không?”
Tôi thật muốn đem tư liệu trong tay đập thẳng lên đầu anh ta, hoang đường,
hoang đường quá rồi! Tôi là một thư ký tốt, làm gì phải chạy đi làm
người mẫu in ấn? Hơn nữa, anh nhìn xem thân hình tôi phẳng thế này, tuy
tôi thường xuyên phủ nhận sự thực thân hình của mình kém, nhưng thực lực của mình đến đâu, tôi vẫn còn rất rõ. Phải biết rằng Giang Ly kia, anh
ta không có ngày nào là không chê cười thân hình của tôi, anh ta ăn cơm
cũng ăn không ngon…thân hính như thế này, anh không biết ngại mà đưa tôi đi làm người mẫu in ấn cư? Cứ coi như anh không biết ngại, tôi cũng
biết ngại…
Thế là tôi vận khí một cái, trấn tĩnh lại sau đó trừng mắt lên nhìn Vương Khải, u ám nói: “Vương Phó tổng, anh nói thật với
tôi đi, anh muốn bôi đen công ty kia phải không? Bọn họ trêu chọc gì anh vậy?”
Vương Khải cười nói: “Tiểu Yến Yến, cô đừng mất tự tin với bản thân mình như vậy mà. Thực sự thân hình của cô cũng khá đẹp, ngoại
trừ mấy chỗ nào đó vẫn chưa trưởng thành ra…Ngoài ra, khuôn mặt cô nhìn
cũng rất bình thường, quảng cáo này của chúng ta chính là muốn cho người ta một loại cảm giác trẻ trung, trong sáng, có tính cảm động, sôi động, mạnh mẽ.”
Tôi mệt mỏi trừng mắt nhìn anh ta, nói: “Xin anh đó, tôi
đã là phụ nữ sắp đầu ba rồi, bây giờ hình dùng từ tương đối thích hợp
với tôi nên là trưởng thành quyến rũ có ý vị, anh nói là khen tôi hay
chửi tôi vậy?”
Vương Khải nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới,
vô cùng đáng tiếc nói: “Nói thật lòng, tôi tuy thường xuyên khen phụ nữ
trưởng thành quyến rũ, nhưng mà cô…thật sự khen không nổi.”
Tôi cũng chẳng để ý đến hình tượng, hung dữ đập mạnh lên bàn, mắt tóe lửa giận: “Anh rốt cuộc là có ý gì?”
Vương Khải ngẩng đầu nhìn tôi chăm chú, ánh mắt đó rõ ràng là không bị tôi
làm kinh động. Anh ta cười hi hi nói: “Ý của tôi chính là, quảng cáo này thích hợp với cô, hơn nữa tiền công cũng không tồi đâu.”
Tôi
nghe đến hai chữ “tiền công”, sắc mặt của tôi dịu xuống một chút. Nhưng
mà vừa nghĩ đến đối phương tự nhiên muốn tôi làm người mẫu, trong lòng
tôi không tin lắm, thế là hỏi Vương Khải: “Tôi vẫn cảm thấy rất kỳ quái, chúng ta chẳng thiếu gì người mẫu quảng cáo chuyên nghiệp, quảng cáo
lần này vì sao bắt buộc phải lôi một kẻ nửa mùa như tôi đây? Ồ không,
người ngoài ngành chứ?”
Vương Khải cười rất mê hoặc, rất khốn
nạn: “He he, thực ra tôi cảm thấy quảng cào này rất có ý nghĩa, liền nắm lấy, may mà khí chất của tôi đặc biệt mê lực vô biên, chinh phục được
tất cả mọi người…”
Tôi xua tay chặn anh ta lại: “Dừng…dừng…chuyện này liên quan gì đến tôi chứ?”
Vương Khải chớp chớp mắt vẻ vô tội: “Cô vẫn còn chưa hiểu sao? Tôi là nam
nhân vật chính, nhưng quảng cáo này còn cần một nữ nhân vật chính nữa.”
Tôi vặn vặn nắm tay, hiểu rõ rồi. Hóa ra Vương thiếu gia anh muốn chơi đùa, tiện tay lôi tôi vào làm nền?
Con người tôi có rất nhiều khuyết điểm, ưu điểm lớn nhất có thể chính là da mặt dày, Chụp ảnh quảng cáo thì chụp, nhà sản xuất đã không sợ sản phẩm không tiêu thụ được, công ty không sợ làm hỏng tờ báo thì tôi sợ gì
chứ!...Đương nhiên rồi, nếu như không có cái gọi là tiền công hậu hĩnh
của Vương Khải, nếu như anh ta không đồng ý tiền thưởng năm của tôi tăng gấp đôi, tôi có chết cũng không đứng ở đây, mặc cho người ta sắp dặt.
Để tóc mái bằng cũng khiến khuôn mặt tôi nhìn càng trẻ con tròn trĩnh,
trước ngực có hai chiếc bím tóc rũ xuống, trên đầu đột một chiếc mũ len
đỏ, chân đi đôi giày bông màu hồng phấn, khi tôi mặc một chiếc áo khoác
ngoài kiểu lửng vô cùng đáng yêu xuất hiện trước mặt Vương Khải, anh ta
không kìm nén được, phì cười. Tôi lừ mắt nhìn bộ dạng đáng đánh của anh
ta, không thèm để ý. Nói thật lòng, vừa rồi khi tôi đứng trước gương,
nhìn dáng vẻ của mình như thế này, cũng thấy rất xấu hổ, dù gì cũng đã
có tuổi, bây giờ nhìn dáng vẻ này, nếu như không nhìn mặt thì rất giống
một cô gái nhỏ mười bảy, mười tám tuổi…
Vương Khải cười đủ rồi, kéo kéo hai quai của chiếc mũ trên đầu tôi, nói: “Tạo hình thế này không tồi đâu.”
Mặt tôi không đổi sắc, tôi nói: “Anh thì sao, anh sẽ không định cứ du côn
như thế này chứ?” Đùa à, lúc đó chủ đề của quảng cáo kia e rằng sẽ biến
thành nữ dũng cảm chiến đấu với con sói lớn.
Vương Khải cười nói
đầy vẻ tự tin: “Tôi đã thiết kế xong tọ hình rồi, cô đợi đó mà nhìn
nhé!” Nói rồi, anh ta đi vào trong phòng hóa trang.
Khi Vương
Khải đi từ trong phòng hóa trang ra, tôi suýt chút thốt lên, trong lòng
nghĩ quả nhiên người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, anh ta trang điểm thế
này, coi như là một người bình thường rồi.
Vương Khải chải toàn
bộ tóc hất ra phía sau, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ. Khuôn mặt anh tuấn đó
nhất thời làm giảm bớt đi mấy phần thô tục, tăng thêm mấy phần khuôn
phép. Đồng thời cặp mắt kia vẫn cứ cười tủm tỉm, khiến người ta cảm thấy ấm áp kỳ lạ. Anh ta mặc một chiếc áo len màu nâu nhạt, trên cổ có một
chiếc khăn màu đỏ vô cùng bắt mắt, tuy nhiên những phối hợp trên người
anh ta lại không hề lộ ra vẻ phô trương…Bên dưới là chiếc quần hết sức
thoải mái, chân đi giày.
Trang phục rất bình thường, kiểu tóc
cũng bình thường, nhưng mấy thứ có vẻ bình thường này đặt trên người anh ta lại khiến người ta không rời mắt được…Tôi nghĩ lúc trước tôi đã nói
sai rồi, không phải “người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân”, mà là “quần áo
đẹp nhờ người, yên cương đẹp nhờ ngựa”, người ta trời sinh ra có khuôn
mặt của yêu nghiệt, thân hình của người mẫu, cứ coi như chỉ mặc chiếc
quần lót, vậy cũng là rất đẹp rồi (tôi háo sắc =.=)…
Vương Khải
đi đến trước mặt tôi, nghiêng đầu nhỏ nhẹ cười cười với tôi, điều này
khiến tôi nhất thời cảm thấy khí chất của một đứa bé trai trên người anh ta…Không phải chứ, anh ta thực sự rất dung tục, được chưa nào?
Vương Khải chọc chọc cánh tay tôi, cười nói: “Sao nào, rất tuyệt chứ? Có phải cô đã mê tôi rồi không?”
Tôi hất cằm gật gật đầu, rất tốt, một câu nói mà anh ta đã lộ rã nguyên hình rồi.
Quá trình chụp ảnh tiến hành rất thuận lợi, tuy tôi chẳng chuyên nghiệp gì
nhưng mà chỉ cần phối hợp tốt với người tạo hình và thợ chụp ảnh, thêm
vào đó, động tác biểu cảm không cần quá cứng nhắc, vậy cũng coi như miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn rồi.
Chúng tôi chụp ảnh xong, thợ chụp ảnh hài lòng gật đầu nói: “Không tồi.”
Tuy nhiên, Vương Khải kia lại tỏ ra nghiêm túc, đứng một bên oán thán: Vậy
ngày mai tôi lại phải đội chiếc mũ đỏ, đi giày hồng đến để người ta giày vò sao?
Sau này tôi liền phát hiện ra, cách nghĩ của tôi lúc đó
sai rồi, sai vô cùng. Tôi phải chịu giày vò, không phải là ngày mai, là
là ngày mai + ngày kia + ngày kìa…
Vương Khải kia chơi chiếc mũ
đỏ giống như đại ca chơi trò chơi điện tử, nghiện rồi, giày vò hơn một
tuần lễ, cho đến tận sau này, thợ chụp ảnh vừa nhìn thấy chúng tôi là
muốn chạy trốn, anh ta mới chịu dừng lại.