Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà

Chương 59: Chương 59




Tôi gần như là đạp trên Phong hỏa luân để đến quán cà phê XX, suốt cả đoạn đường trong đầu đầy sự sợ hãi, Tiết vân Phong cầm con dao nhỏ cười giữ tợn với tôi.

Khi tôi đến quán cà phê, vừa nhìn đã thấy ngay Tiết Vân Phong. Tiểu mỹ nam này luôn khiến người khác chú ý như vậy, muốn tự hạ thấp mình cũng không được. Cậu ta đang nho nhã đựa vào ghế, nhàn nhã nhìn tôi.

Tôi chẳng nho nhã chút nào, chạy đến ngồi xuống ghế đối diện với cậu ta, giơ giơ điện thoại, thở hồng hộc nói: “Ba giờ năm mươi tám phút, cậu nghỉ việc muốn làm gì tôi đi!”

“Quan Tiểu Yến!” Tiết Vân Phong nghiêm túc nói: “Dáng vẻ cô chạy giống như một con vịt ngốc.”

Tôi: “…”

Tiết Vân Phong: “Sớm biết con mắt của Giang Ly kém như thế này, lúc đầu tôi cũng sẽ không thèm để ý đến anh ấy nữa.”

Tôi cười ngốc nghếch, không nói gì, trong lòng lại có chút buồn.

Tiết Vân Phong không thèm nhìn tôi, gọi nhân viên phục vụ đến, sau đó vừa liếc mắt nhìn tôi, vừa nói với nhân viên phục vụ: “Cho cô ấy một cốc Espresso, không cho thêm gì vào cả.”

Nhân viên phục vụ cẩn trọng nhìn tôi một cái, dường như đang trưng cầu ý kiến của tôi.

Tôi gật gật đầu, tuy không biết đó là thứ gì, dù gì bây giờ không thích hợp để gây chuyện với tiểu chính thái này.

Chẳng mấy chốc, nhân viên phục vụ bưng đến một cốc dung dịch nồng nặc như thuốc bắc đặt trước mặt tôi, từ mùi vị của cốc chất lỏng bị đun cháy trước mặt tán phát ra, có thể nói đây là một cốc cà phê, thứ đồ tôi ghét nhất.

Tiết Vân Phong nhìn cốc cà phê đó, cong khóe miệng cười cười tà ác với tôi, nói: “uống hết thứ này đi.”

Tay tôi hơi run run, mặt mũi khổ sở nói: “Cái đó…có thể không uống không?”

Tiểu chính thái lắc đầu, dáng vẻ thiếu nhẫn nại: “Mau lên.”

Tôi nhăn nhó nghiến răng nghiến lợi, uống thôi! Chẳng phải là thuốc độc!

Nghĩ đến đây, tôi bưng cốc cà phê, đặt bên miệng, uống một ngụm nhỏ, đắng quá, tôi sắp chảy nước mắt rồi.

Tiết Vân Phong nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của tôi, gần như đang hưởng thụ. Cậu ta cười híp mắt, hỏi: “Ngon không?”

Tôi mang bộ mặt đưa đám, gật gật đầu, nghĩ một cái, lại lắc lắc đầu, không ngon, không ngon chút nào, tôi cũng không cần phải giả bộ.

Tiết Vân Phong thoải mái dựa vào ghế, trên mặt nở một nụ cười điên đảo chúng sinh. Cậu ta đắc ý nói: “Nhìn thấy cô chịu khổ, trong lòng tôi thật thoải mái.”

Tôi: “…”

Xin đó! Cứ coi như cậu rất muốn tôi chịu khổ, cũng không cần phải tận mắt nhìn thấy như vậy chứ?

Tuy tôi rất không hài lòng với tiểu chính thái này nhưng hễ nghĩ đến Giang Ly, tôi thực sự không tức giận nổi. Tôi thả lỏng, đợi đến khi vị đắng trong miệng tan đi một chút, khi tôi khôi phục lại được năng lực nói chuyện, tôi thành khẩn nói với cậu ta: “Chuyện kia, xin lỗi nhé!”

Tiết Vân Phong “xí” một tiếng, khinh thường nói: “Cô có gì mà có lỗi với tôi? Cô cảm thấy là cô cướp được Giang Ly sao?”

Tôi không nói gì, cậu ta lại tiếp: “Quan Tiểu Yến, cô đừng nằm mơ nữa, thực lực của hai chúng ta căn bản không thể so sánh, không phải là cùng một thứ bậc. Giang Ly, cứ coi là anh ấy có một chút hứng thú với đàn ông, tôi cũng sẽ không để cô được thể.”

Tôi cảm thấy bi phẫn với sự tự yêu mình của cậu ta, nhưng mà tôi lại cảm thấy lời của cậu ta có chút đạo lý, thế là càng thêm bi phẫn. Tôi giải thích: “Giang Ly xem trọng vẻ đẹp nội tâm.”

Tiết Vân Phong ngước cặp mắt lòng đen lòng trắng phân định rõ ràng lên nhìn tôi: “Ý của cô là tôi không có vẻ đẹp nội tâm?”

“Khụ khụ, không phải, tôi…” Tôi nhất thời không biết phải nói gì.

Tiết Vân Phong hơi hất cằm, giống một nữ vương kiêu ngạo nhìn tôi. Cậu ta nói: “Quan Tiểu Yến, cô có biết không, tôi thua không phải vì cô, tôi thua là thua chính mình.”

Hả? Đứa trẻ này sao đột nhiên lại nói ra những lời có tính triết học thâm sâu như thế này?

“Thực ra tôi sớm đã cảm thấy Giang Ly không thích đàn ông rồi, nhưng mà tôi lại không muốn tin vào sự thực này. Chính là bởi vì không muốn tin, cho nên tôi mới không tin. Bây giờ cuối cùng tôi hiểu rồi, đối với những thứ không đạt được, tôi nên sớm từ bỏ, nếu không thì sẽ hại người và hại mình.”

Tôi lắc lắc đầu, cười nói: “Cậu…vì sao đột nhiên cậu lại suy nghĩ thấu tình đạt lý như thế này…”

Tiết Vân Phong giận dữ lườm tôi: “Đồ gái già! Tôi có khi nào không phải là người thấu tình đạt lý chứ?”

Tôi ho hai tiếng, cười nói: “Đứng vậy, đúng vậy…” Thiện tai, mẹ nuôi cậu từ trước đến nay vẫn chưa từng thấy qua sự thấu tình đạt lý hung dữ như thế này…

Tiết Vân Phong lại nói: “Nhưng mà tính khí của Giang Ly chẳng tốt đẹp gì, cô cứ đợi bị anh ấy ức hiếp đi.”

Đã ức hiếp đủ lâu rồi…Tôi thầm rơi nước mắt, lập tức ngộ ra, xua xua tay nói: “Không sao, tôi đã quen rồi.”

Tiết Vân Phong “hừ” một tiếng, nói: “Cô có số bị ngược đãi.”

Tôi cô đơn nhìn trời, đến cậu cũng nhìn ra được! >_

Tiết Vân Phong: “Nhưng mà Giang Ly trên phương diện tình cảm vẫn rất yếu đuối, cô vẫn phải đối xử tốt với anh ấy chút nhé!”

Tôi gật gật đầu: “Yên tâm đi, tôi đối với anh ấy còn tốt hơn cả đối với mẹ ruột của tôi.



Tiết Vân Phong: “Thực ra con người cô cũng rất tốt, tuy có chút ngu ngốc nhưng mà nhân phẩm cũng không tồi.”

Tôi khóc không được cười chẳng xong: “Cậu đang khen tôi hay là chửi tôi vậy…”

Tiết Vân Phong như trúng tà, tự nói với mình: “Nếu hai người có con, tôi phải làm bố nuôi.”

Tôi cười: “Không được, cậu là con nuôi tôi, dựa vào thứ bậc, vai vế cậu nên là anh nuôi của bọn nó.”

Tiết Vân Phong: “Tôi hy vọng con của hai người kỳ lạ, quái dị một chút, đừng có ngốc nghếch giống như cô, tôi ghét ngốc nghếch.”

Tôi: “…”

Tiết Vân Phong: “Tình yêu là gì, đều là nói bậy, cô vẫn phải sống thật vui vẻ với Giang Ly nhé!”

Tiết Vân Phong: “Cảm giác có người ở cùng thật tốt.”

Tiết Vân Phong: “Quan Tiểu Yến, cô tránh xa Vương Khải một chút, đó là người không đáng tin.”

Tiết Vân Phong: …

Tôi đưa tay khua khua trước mặt Tiết Vân Phong, lo lắng hỏi: “Tiết Vân Phong? Tiết Vân Phong? Cậu bị trúng tà rồi ư?”

Tiết Vân Phong dừng huyên thuyên, cúi đầu khuấy khuấy cốc cà phê, Cậu ta im lặng một hồi, rồi khẽ nói: “Tôi phải đi đây.”

Tôi ngẩn ra: “Đi? Đi đâu?”

Tiết Vân Phong: “Tây Ban Nha.”

“Làm gì?”

Tiết Vân Phong quay mặt nhìn ra dòng xe cộ tấp nập như nước chảy ngoài cửa sổ, đột nhiên ánh mắt ưu tư nói: “không ai có thể ngăn cản bước chân theo đuổi nghệ thuật của tôi.”

Tôi: “…”

Tiết Vân Phong xách hành lý, vẫy vẫy tay, nói: “Quan Tiểu Yến, cô quay về đi.”

Tôi đỏ mắt, không ngăn được cơn cảm thương trong lòng. Tôi kéo tay áo cậu ta, nói: “Con trai ngoan, mẹ phải tận mắt nhìn thấy con lên máy bay.”

Tiết Vân Phong khinh ghét, gạt tay tôi ra: “Ai là con trai cô! Còn nữa, đừng có khóc trước mặt tôi, đừng cho rằng cô khóc một chút là có thể làm thay đổi được hình tượng của cô trong mắt tôi!”

Tôi lau lau khóe mắt, nói: “Tiết Vân Phong, cậu thực sự không định để Giang Ly biết?”

Tiết Vân Phong chẳng thèm để ý nói: “Để anh ấy biết làm gì chứ? Cô đừng quên, tôi đã đá anh ấy. Chú ý, là tôi đá anh ấy! Quan Tiểu Yến, lần này cô đã biết lần trước Giang Ly đề xuất việc chia tay vì sao tôi không đồng ý rồi chứ? Dưới gầm trời này chỉ có tôi đá người khác, không có chuyện người khác đá tôi!”

Tôi vâng vâng dạ dạ gật đầu: “Biết rồi, biết rồi, kẻ đáng đánh này bị cậu đá.”

Tiết Vân Phong tán thưởng nhìn tôi mấy cái: “Không sai, chính là như vậy! Quan Tiểu Yến à, vì thường ngày cô đối xử với tôi không tồi, hôm nay bản thiếu gia thưởng cho cô một cái ôm nhé!”

Tôi vẫn còn chưa kịp phản ứng, thì bị Tiết Vân Phong nhanh chóng ôm lấy, cậu ta vỗ vỗ vào lưng tôi mấy cái, kề vào bên tai tôi nói: “Quan Tiểu Yến, cô và Giang Ly nếu như sống không tốt, tôi sẽ lấy mạng cô.”

Tôi lau nước mắt hoi: “Vậy vì sao cậu không đòi mạng Giang Ly?”

Tiết Vân Phong: “Ngốc nào, đòi mạng cô chính là đòi mạng Giang Ly.”

Tôi lúc này cũng không biết nên vui hay buồn, chỉ ôm Tiết Vân Phong, không nói gì nữa, nước mắt lại chảy ra rồi.

Tiết Vân Phong đẩy tôi ra, chán nản nhìn tôi, nói: “Nói rồi, không được khóc, cô còn khóc nữa. Ghét nhất là người khác khóc!” Cậu ta nói, không để ý đến tôi nữa, kéo hành lý quay người rời đi.

Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của Tiết Vân Phong, vừa nhìn vừa lau nước mắt. Cho đến tận khi bóng lưng cậu ấy mất hút, cậu ấy cũng không quay đầu lại.

Rất lâu sau đó, Tiết Vân Phong tự nhiên nói với tôi, lúc đó làm sao có thể không đau lòng chứ, khi đó buồn đến mức chỉ không muốn gặp bất kỳ người nào ở đây. Từ lúc lên máy bay cậu ấy bắt đầu khóc, khóc từ Bắc Kinh cho đến Madrid.

Cậu ấy nói, thực sự là đã khóc hết nước mắt của cả đời này, và thế là sau này cậu ấy cũng không bao giờ khóc nữa.

Cậu ấy nói, cậu ấy nói những chuyện này cho tôi, là bởi vì cậu ấy đã buông tay rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.