1 giờ sáng, tại thành phố thủ đô Bắc Kinh. Mây đen tích tụ, trên bầu trời xuất hiện hàng loạt tia chớp sáng bừng cắt ngang khoảng không tối om vô định.
Không lâu sau, một con mưa rơi xuống như trút nước, “ rầm “ tiếng sấm to lớn vang lên phá nát không gian yên lặng của thành phố.
Lặp tức sau đó trong căn phòng ngủ chính của Lan Đinh Uyển. Đinh Đinh vừa mới bị con ác mộng tra tấn, vừa kịp nghe được tiếng sấm to lơn liền bật người ngồi dậy.
Hắc Thần kế bên đang ngủ, cảm nhận được cũng ngồi dậy theo.
“ Đinh nhi...Đinh nhi...em sao vậy? “ dùng bàn tay vỗ nhẹ lên gò má của cô.
Đinh Đinh đầu tóc rũ rượi mồ hôi giật mình tỉnh lại quay mặt nhìn Hắc Thần, đôi mắt đột nhiên lại cay cay, đây là lần đầu tiên cô giật mình tỉnh dậy trong sấm chớp lại có người bên cạnh.
Hạnh phúc ôm chằm lấy cổ của Hắc Thần, hắn thấy cô chủ động như vậy vui mừng, ôn nhu xoa dịu nỗi sợ hãi trong cô.
“Rầm” tiếng sấm lại lần nữa vang lên, tuy được Hắc Thần ôm trong lòng nhưng vẫn không thể kìm hãm lại sự sợ hãi, mà đôi run bần bật.
“ Ngoan, không sợ nữa, có anh ở đây rồi.” nói xong hắn nhẹ nhàng vỗ lưng cô, để cô trấn tĩnh lại.
“ Tôi sẽ kể anh nghe về một câu chuyện, anh có muốn nghe không?” vừa nói cô vừa thoát khỏi lồng ngực của anh, lấy tay chùi đi nước mắt.
“ Anh có rượu hay không? Cho tôi một ly.” từ khi ngày mẹ cô ra đi, cô đã quen làm bạn với rượu với những ngày mưa chớp này.
Hắc Thần cũng không ngăn cản cô, bước chân xuống giường, tiến đêm tủ rượu rót một ít rượu vang đỏ vào hai ly, rồi đưa đến cho cô.
Đinh Đinh nhận lấy, tâm trạng rỗng tuếch lắc lư ly rượu.
“ Có một cô bé được sinh ra trong một gia đình giàu có, cô bé ấy rất hạnh phúc khi được cha mẹ yêu thương. Nhưng...tất cả chỉ là giả tạo...cha của cô bé đó trước khi cưới mẹ cô bé, cũng có quan hệ với một người đàn bà, sống chung rồi họ sinh con.
Sau khi cha mẹ của cô bé ấy cưới nhau được 5 năm, ông ta đã dắt tình nhân và hai đứa về ( một là Ninh Tịnh là người chị lớn hơn Đinh Đinh 2 và người em trai. Lát Xuân sẽ làm rõ với mn). Người mẹ và cô bé ấy bị chính người chồng, người cha đối xử tệ bạc.
Hằng ngày ba mẹ con tình nhân thay nhau làm khó hai người họ, thay nhau chì chít, giày xéo không ngừng. Mỗi đêm tối, cô bé chứng kiến mẹ của cô bé lặng thầm khóc khi đứng trước cửa phòng của người cha cặn bã và tình nhân.
Cho đến một ngày, còn một ngày nữa là đúng ngày sinh nhật của cô bé ấy tròn 18 tuổi, mẹ cô ấy vì không thể chịu nỗi cảnh sống, bệnh tim bao năm lại tái phát, nằm trên giường bệnh ngóng trong một người không bao giờ tới, rồi ra đi...” nói đến đây, Đinh Đinh dừng lại, rời giường đi đến bệ cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm mưa.
Cô kể tiếp: “ Sau ngày hôm đó, gia đình kia bắt đầu rục rịch tâm tư, nhân lúc cô bé ấy suy sụp, chặt con đường sống cuối cùng...bỏ thuốc, đánh mất tấm trinh, rồi sang đất khách sinh sống, làm thêm, trốn chết, chật vật, hận thù...cô bé đã từng nói rằng, nếu bọn họ không giết chết được cô thì khi cô trở về, người chết sẽ là bọn họ.”
Nói xong, Đinh Đinh đột nhiên phì cười một cái, quay mặt nhìn Hắc Thần, khuôn mặt không biết suy nghĩ điều gì mà đầu mày nhíu chặt lại.
Hắc Thần bên này nghe cô kể, liền nhớ đến đến tấm ảnh cô đứng phát tờ rơi trong trời tuyết dày đặc. Trong lòng đáng lên một sự tức giận hơn bao giờ hết, bàn tay nắm chặt lại làm nổi cả gân xanh nghe luôn âm thanh rốp rốp.
“ Cạch.” tiếng va chạm giữa ly thủy tinh và mặt bàn gỗ vang lên làm Hắc Thần tỉnh lại.
“ Cho nên tôi là một con người rất nguy hiểm, anh đừng mà đụng vào tôi, tránh xa tôi ra càng xa càng tốt, nghe...” vừa nói cô vừa nhón chân ngồi lên bệ cửa sổ, nhưng lời khuyên còn chưa nói hết, liền bị thân ảnh to lớn đó đi tới, mạnh mẽ ôm chặt cô vào lòng, cắt ngang.
“ Không, tôi không bao giờ rời khỏi em, em là người phụ nữ của tôi hết cuộc đời này. Tôi sẽ bảo vệ, cưng chiều, yêu thương êm em, không để em bị ai bắt nạt hay uất ức, em phải tin tôi.” tất cả những lời này đều là chân thành từ đáy lòng, anh muốn làm chồng của cô, muốn chịu trách nhiệm với cô.
“ Sao...sao anh lại đối tốt với toi như vậy? Anh không cần miễn cưỡng an ủi tôi.” Đinh Đinh nghẹ ngào xúc động nói.
“ Ai nói tôi miễn cưỡng an ủi em, đây là lời thật lòng. Còn tôi đối với em là điều tự nhiên, vì em là vợ của tôi.”
“ Cái gì? Tôi là vợ anh hồi nào?” Đinh Đinh giật mình trợn tròn mắt, chắc chắn hắn ta lại gạt cô.
“ Là em tự nói, lúc nãy em nằm trên giường, ôm chặt lấy tôi, rồi nói muốn tôi là chồng em.” Hắc Thần giang manh xáo trộn sự việc, kể cho Đinh Đinh nghe.
Đinh Đinh nghe thế kinh ngạc, sau đó gương mặt dần đần đỏ lên, lan ra tận đến mang tai.
Hắc Thần thấy vậy liền biết cô mắc mưu, sung sướng trong lòng như lừa được một con mèo hoang về nhà nuôi tốt.
“ Nhớ ra rồi?”
“ Ừm...nhưng lúc đó tôi say, không tính...” Đinh Đinh xấu hổ chẳng dám nhìn trực diện anh.
“ Em không nghe nói, sau khi say rượu, lời nói đều là sự thật đấy à.” Vừa nói, Hắc Thần nhếch mép cười giang trá.
“ Ừm, đúng vậy...”
“ Vậy được rồi, ngày mai chúng ta đi Cục dân chính.”
“ Hả...hả, anh...tôi chưa đồng ý.”
“ Em dám không đồng ý, em ăn gan hùm.” hắn mặt mũi không vui, gằng hỏi cô, cô dám không đồng ý, cũng phải đồng ý.
“ Được rồi đi ngủ.”, vừa nói vừa ôm cô khỏi bệ cửa sổ tiến đến giường.
“ Không ngủ, tôi không buồn ngủ.” cô vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay anh.
“ Vậy chúng ta hoạt động một tí.”
“ Hoạt...hoạt...động....hoạt động gì chứ, tôi không làm.” bị lời nous của Hắc Thần làm cho sợ hai, lắp bắp phản đối.
“ Vậy chúng ta đi ngủ, cho dù thế nào ngay mai cũng phải đến cục dân chính.” nói xong không cho cô phản ứng liền tóm chặt, hôn lên đôi môi nhỏ, rồi sau đó cả hai ôm nhau ngủ say.
Sau buổi tối hôm đó trong trái tim họ đã có nhau.
•••••
Tiết lộ nè: Nam chính chính thức trở thành vệ sĩ của nữ chính, làm gì cũng kè kè. Ghen ghê hơn mà H cũng ghê hơn...
Mong mn ủng hộ cho Xuân nhé.