Vợ Ơi! Theo Anh Về

Chương 43: Chương 43: Chương 40




“ Reng.” tiếng chuông điện thoại vang lên, Đinh Đinh đang ngồi ăn cùng Hắc Thần, kiên dè ánh mắt tối sầm của hắn, lấy điện thoại nghe.

“ Đinh nhi, chuyện hây đây nè, ông ta cùng kí hợp đồng với tập đoàn trang sức bên Châu Âu rồi, bây giờ quy mô tập đoàn của ông ta ngày càng lớn mạnh.”

“ Ông ta cũng nhanh nhẹn lắm, anh đã có thông tin củ tập đoàn đó chưa? Cho em với, em chắc chắn với cuộc bắt tay này, không đơn giản.”, Đinh Đinh nghe người bên kia nói điều này, khỏe miệng nhết lên cười thích thú.

“ Ok, anh sẽ gửi cho em thông tin, à còn nữa biệt thự của mẹ em, sắp bị ông ta án để chuyển đi nơi khác.”

“ Cái gì,anh nói lại lần nữa? William, ông ta làm gì?”, cô trừng mắt hỏi lại William, Hắc Thần đối diện phút chốc nghe cô tức giận, lo lắng trong lòng dâng cao, lắng nghe cô nói chuyện.

William đã biết khi nói điều này, Đinh Đinh liền tức giận, nuốt khan nhắc lại lần nữa: “ Anh nói ông ta bán căn biệt thự của mẹ em và chuyển sang ở nơi khác.”

“ Xoảng “ đầu dây bên kia truyền đến tiếng đỗ vỡ, khiến cho William bên này và Hắc Thần ngồi đối diện cô hoảng hốt.

“ Khốn kiếp, ông ta dám làm như thế?” cơn giận đũa đạt đến đỉnh điểm, bàn tay vô thức siết lại thành nắm đấm, nói tiếp:“ Được lắm, ông ta đã như vậy, đừng trách em độc ác. William, anh mua căn biệt thự đó giúp em đi, đừng để cho ông ta bán cho người khác. Còn nữa, anh giúp em điều tra cả nhà ông ta bây giờ đang có kế hoạch gì? Ngày mai em sẽ về cùng Tuyết Lâm.”

“ Ok, anh sẽ giúp em, không được làm gì một mình, nghe không?”

“ Biết rồi, em nghe rồi, bye bye.” sau khi dập máy, chưa kịp phản ứng gì tiếp theo liền bị cướp điện thoại.

“ Em còn muốn đi đâu nữa? Cái chân bị như vậy còn chưa đủ hay sao? Tôi không cho em đi, ở lại đây cho tôi.”

“ Anh đang quản lý tôi, anh có quyền gì mà quản lý tôi, tôi muốn đi đâu, anh không có quyền ngăn cản.” Hắc Thần vừa đỗ miểng thủy tinh vào thùng rác vừa mới dọn dẹp. Nghe cô nói, cây chổi và đồ hốt rác trong tay ngay tức thì bị ném đi mạnh bạo.

Anh tức giận hướng đến chỗ Đinh Đinh ngồi, gằn hỏi:“ Em nói cái gì? Tôi không có quyền, tôi đã nói em từ lâu đã là của tôi,lần đầu tiên của em là cho tôi. Nên tôi có quyền để quản lý em, có quyền không cho phép em đi khỏi nơi này.”

“ Hừ, tôi không quan tâm lần đầu tiên là cho anh hay cho ai. Hôm đó là một ngày ô nhục nhất cuộc đời của tôi, nên tôi không muốn nhớ đến nó nữa. Nên anh không cần phải trách nhiệm đâu, đừng có mang ý nghĩ muốn quản thúc tôi.”

“ Haha...phải rồi bây giờ em có William bên cạnh che chở, còn cùng trên một chiếc thuyền mưu đồ hại người.”

“ Đúng vậy, là tôi có mưu đồ hại người đó, tôi là người sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để bóp chết kẻ thù của mình, tốt nhất anh nên tránh xa tôi ra, càng xa càng tốt, như vậy anh mới phải không bắt gặp người độc ác như tôi.”

Nói xong không đợi Hắc Thần phản ứng, một thân áo phông rộng thùng thình dài đến gần đầu gối cùng với chiếc quần đùi vải, bước chân khập khiễng kéo vali lướt qua hắn đi khỏi phòng.

Hắc Thần đứng đó, dõi mắt theo Đinh Đinh. Bàn tay siết lại thành quả đắm, mặt nhăn nhúm giận dữ, vừa không nỡ nhưng lời nói tỏ ra bất cần, hét to:“ Được lắm, em đi đi, em đi xa khỏi tôi một chút, đừng để tôi gặp em lần nữa, đi đi, đi khỏi đi.”

Chứng kiến cánh cửa đóng lại, cơn giận càng bốc lên nghi ngút, khuôn mặt đen đít nồi, đôi chân không đứng yên mà tiền lùi, nữa muốn đi đến kéo cô ở lại, nữa lại không muốn đánh mất tôn ti của đàn ông.

Sống trên đời đã 31 tuổi đầu, không ai dám cũng anh hó hé nửa câu, vậy mà bị cô gái đáng chết này đuổi đi, đá văng nói không cần anh trách nhiệm.

Hôm nay anh thật sự chỉ muốn ở nhà chăm sóc cô, cái chân như thế này làm sao đi đâu được. Nên chỉ mặc chiếc áo phông và chiếc quần thun xám bạc, để dễ dành làm việc nhanh chóng, nhưng gã William kia, lại phá đám, làm anh và cô cãi nhau.

Đứng chật vật giữa phòng, tiến cũng không được mà lùi cùng không xong. Giữa muốn bỏ mặc cô, nhưng chết tiệt là tất cả trái tim lẫn tâm trí đều bị cô gái kia cướp mất.

Cuối cùng sau nhiều phút đấu tranh tư tưởng, cũng không thể chịu đựng nữa, cầm chìa khóa xe trên bàn ăn cùng chiếc áo khoát da trên sô pha đi mất.

______

Buồn quá đi. Có nhiều người đọc và không vote cho ta. Nếu có gì sơ suất hãy góp ý với a. Ta cần sự góp ý của mn. Vote cho ta nữa ta cần nguồn động lực mà. Cảm ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.