Cô đưa hai đứa trẻ mua những thứ nó thích mà quên mất thứ quan trọng... Cô sắp đến ngày dâu rụng Hạ Chu gấp gáp kéo tay hai đứa chạy vào trong thì vô tình va phải một người đàn ông cao lớn...
“Xin lỗi... Tôi vô ý quá...! “ cô vừa xoa xoa cái đầu đau cuối người xin lỗi...
“Tôi và em xa lạ đến mức đó sao... “ anh khó chịu nhìn cô hỏi...
Cô nghe được giọng nói quen thuộc thì ngẩn mặt lên nhìn... Ngạc nhiên thật... Là Kỳ Hưng...
“À... Kỳ... Tổng... Thất lễ rồi... “
“Kỳ tổng.... Phải rồi tôi quên mất em đã xin nghỉ việc...” nhìn vào thì có thể nhận ra ngay anh không vui phải nói là bực bội khi nghe cô gọi là “Kỳ tổng“.... Nhưng phải chịu thôi cô không còn là thư ký của anh nữa..
“Thật trùng hợp....”
“Tôi đến đây là vì em... Không trùng hợp chút nào...” anh nhìn cô đầy luyến tiếc....
Đã 6 năm cô ở cạnh anh vậy mà anh không dũng cảm thừa nhận rằng mình thích cô, để bây giờ gặp nhau rồi xem nhau như xa lạ...!
“Kỳ tổng không nên đùa kiểu đó...
“Đùa... Tôi đây là thật lòng muốn nói... Tôi yêu em....”
Hạ Chu sững sờ nhưng cô cũng khá bình tĩnh...Cô tiến đến gần rồi chua xót nói....
“Tôi đã có chồng con mong sau này anh đừng làm phiền chúng tôi nữa....
Bắc Thần nhìn thấy cảnh đó nếu không làm gì thì tình hình sẽ rất tồi tệ... Nó nắm tay Hạ Nhi gật đầu xuống.... Con bé cũng đã hiểu gì đó rồi cả hai đứa chạy đến ôm Kỳ Hưng....
“Papa có nhớ tụi con không...?” Bọn trẻ lao vào ôm lấy Kỳ Hưng đầy trìu mến...
“Nhớ... Rất nhớ... Sao hai đứa lại ở đây... “
“Con đi mua tạp chí số mới...” Bắc Thần cười tủm tỉm khoái chí...
“Thế còn Hạ Nhi... “
“Con mua đồ chơi công chúa...” con nhóc đưa tay chỉ về phía cô, hai tay nặng nhọc xách đồ...
Kỳ Hưng liếc mắt nhìn tên vệ sĩ... Ngay lập tức thì hai túi quà to được đưa cho hai đứa...
“Thôi được rồi... Ta có việc phải đi hai đứa phải nghe lời mẹ rõ chưa... “
“Dạ... “
Kỳ Hưng cười tươi nhìn bọn nhóc rồi rời đi...
“Khoan đã... Kỳ tổng tôi.... Đã nghỉ làm nên số quà này... E là không tiện nhận... Tôi và ba của chúng có khả năng lo cho hai đứa được đầy đủ nên xin anh nhận lại số quà này... “
“Ba tặng quà cho con không được à.... Tôi tặng cho chúng chứ có tặng cho em sao....”
Nói xong Kỳ Hưng lên xe rồi lao đi...
“(Cho dù có chuyện gì tôi cũng sẽ không buông tay em ra đâu) “
Hạ Chu có vẻ hơi buồn rồi đi vào trong...
“Kỳ Hưng xin lỗi...”
Từ xa Cố Bắc Duật đã nhìn thấy cảnh này liền không vui nhìn thư ký hỏi...
“Anh ta là... “
“Thưa Cố tổng người đó là Kỳ Hưng người chúng ta đang nhắm đến trong việc lấn sân sang ngành du lịch... Cháu độc nhất của Kỳ Môn Phi...”
“Vậy à... Mau chuẩn bị một buổi tiệc thật lớn mời Kỳ Tổng cùng tham dự.... Sẵn tiện công bố luôn việc Cố phu nhân của Cố Bắc Duật tôi”
“Ý ngài là...”
“Tôi muốn cậu ta biết Hạ Chu là của tôi đừng có mà ve vãn cô ấy... Chỉ là đang đánh dấu chủ quyền...”