Trần Phong bất giác trở lên kiên định. Anh ta nghĩ anh là ai chứ, anh là một con cờ tốt trong giới kinh doanh, bao nhiêu năm trang trải sóng gió ngoài kia có gì mà không khuất phục được. Huống chi vài lời kích bác của đám tiểu nhân vô lại luôn sợ thua cuộc như Tư Cẩn Khang.
Ngầm quan sát sắc mặt Trần Phong xong chỉ nhận lại nụ cười chế giễu của anh ta, Tư Cẩn Khang nuốt cục tức xuống bụng. Anh ta lại chỉ nghe mà không chống đối lại? Ha~ Đúng là người có trí có quyền thế!
Bọn em sẽ đi mua vé cùng anh, chúng ta lát cùng vào rạp. Cô kéo tay cả hai người đàn ông vô tư vô lo chạy nhanh đến quầy bán vé.
Vài cô gái bán vé từ xa thấy hai người đàn ông đại mỹ sắc lập tức chỉnh trang lại trang phục, cười uyển chuyển dịu dàng. Chui ra từ đâu hai anh chàng như thiên thần giáng thế vậy chứ, thật biết cách đánh gục tâm hồn thiếu nữ đi mà.
Cô à, một vé phim như hồi nãy của tôi nha! Tô Hiểu Du cong cong khóe miệng, cười hoàn mỹ như gió xuân tháng ba khiến ngay cả nữ nhân cũng điêu đổ. Ba người này thật hảo sắc! Đến ngay cả cô gái đi cùng cũng xinh đẹp vậy. Không biết đâu mới là người yêu cô ấy đây!
Tay cầm ba tâm vé, cô giơ lên ngoe nguẩy trước khuôn mặt kiều diễm của mình vui vẻ.
À...xin hỏi, chúng ta đã từng gặp nhau chưa? Đột nhiên một giọng e thẹn từ phía sau cất lên, thu hút cả ba sự chú ý khiến cô và hai người đàn ông kia quay lại.
Tôi? Trần Phong cười dịu dàng.
Bắt gặp nụ cười ngọt lịm ấy, cô gái này đỏ ửng mặt sững người nhìn Trần Phong.
Chắc cô nhầm rồi. Tôi chưa từng gặp qua cô!
Đợi đến khi cả ba người họ lên, ti vi bên cạnh mới được đồng nghiệp bật lên, vừa bật lên đã thấy mặt Trần Phong trên màn ảnh nhỏ. Đây chả phải chương trình được phát sóng lại của cuộc phỏng vấn những anh tài kinh doanh trong và ngoài nước đang trong giai đoạn phất lên nhờ vào khả năng và kinh nghiệm vốn có của chính mình đây sao? Đúng rồi, Chính là Trần Phong, người đứng đầu trong nước cùng với Lục Tiêu Bá. Sao cô gái này lại không nhận ra nhân vật tầm cỡ như thế chứ? Phải chăng biết sớm một chút có lẽ xin được chữ ký người nổi tiếng rồi. Thật đáng tiếc!
[...]
Bộ phim mười phút nữa mới bắt đầu. Hôm nay rạp vắng ha! Tô Hiểu Du ngồi xuống vị trí, ngoái đầu về phía sau dãy ghế.
Đương nhiên là vắng rồi! Họ đâu rảnh đi xem mấy bộ phim như này.
Hai người đàn ông mặt ngắn tũn, mỗi người một bên, Tô Hiểu Du ở giữa, tâm trạng hưng phấn vô cùng.
Phong? Anh đang nghĩ gì mà ưu tư vậy? Cô chợt thấy người bên cạnh bị phân tâm, lay nhẹ cánh tay anh hỏi han.
Không sao. Trần Phong lắc lắc đầu. Anh hơi mệt chút.
Cô hơi nhéo mi tâm. Ốm sao? Vậy mà còn không về nghỉ ngơi đi theo cô làm gì không biết.
Chúng ta về nhé? Cô cắn răng.
Trần Phong nghe thấy liền cảm động. Cô là đang lo lắng cho anh?
Còn chưa kịp phản ứng đã bị Tư Cẩn Khang chặn họng.
Trần tổng nếu đã mệt mỏi cứ đi về trước, bộ phim này Tô Hiểu Du đợi đã khá lâu rồi.
Trần Phong á khẩu, môi bặm chặt ngồi ngay ngắn.
Hiểu Du, anh ổn.
Nếu mệt quá đừng cố, phải nói với em. Cô tiện tay cầm lên ly coca-cola mới mua còn mát lạnh đặt vào tay Trần Phong.
Ly đó của tôi mà? Tư Cẩn Khang không cấm cản nổi cảm xúc, buột miệng nhăn mặt. Chỉ có hai ly nước thôi, đều là anh đã mua cho cả hai, giờ cô đưa nó cho Trần Phong há chẳng phải mình nhịn khát?
Cô quay phắt sang hung hăng lườm Tư Cẩn Khang. Cậu ta đúng là không biết ý biết tứ gì cả, người ta đang mệt mỏi phải biết nhường chứ!
Tôi nhường lại ly của tôi cho cậu. Cô đưa ly nước còn mát lạnh cho Tư Cẩn Khang, mặt mày bất mãn. Điều này làm Tư Cẩn Khang càng thêm bực tức, cô đang vì tên đó mà nổi cáu với anh.
Tôi không muốn. Cô uống đi. Tư Cẩn Khang hơi cụp mí mắt quay về tư thế ban đầu. Không muốn hỏi han thêm gì nữa.
[...]
Bộ phim này rất hay đúng không? Vừa ra khỏi rạp phim cô đã vươn vai, quay lại nhìn hai người đàn ông đi theo phía sau có vài nét mệt mỏi, nụ cười nhăn nhó vẫn còn trên môi như muốn ám hiệu rằng họ đợi giây phút này từ hai tiếng trước rồi vậy.
Rất hay. Thật ra Trần Phong không chú ý vào màn ảnh to đó chút nào, cái anh quan tâm là bộ dạng háo hức, vui vẻ, buồn rầu, dở khóc dở cười theo cảnh phim của cô. Thật đúng là cô gái dễ bộc lộ cảm xúc.
Chán ngắt! Chỉ duy nhất Tư Cẩn Khang văng lại hai từ đầy bực tức khó chịu với cô, đúng không hổ Tư Cẩn Khang, trước nay vẫn vậy.
Hứ, cậu không biết thưởng thức mới vậy. Tại sao Phong và tôi đều thấy hay? Cô hừ nhẹ không thèm nhìn Tư Cẩn Khang lấy một cái.
Phải phải. Là tôi không có sở thích biến thái như 'ai đó'.
Biến thái?
Ý cậu tôi biến thái? Cô túm lấy cổ áo Tư Cẩn Khang, hành động trẻ con vô tình lại khiến Trần Phong bật cười.
Thấy vậy Tư Cẩn Khang lập tức thay đổi thần sắc, tên Trần Phong đó đang cười nhạo báng anh, được cô bênh có vài lời đã tự mãn như vậy rồi, đúng là đáng ghét.
Được rồi. Rất hay, tôi chưa từng xem bộ phim nào hay như vậy cả.
Nghe được câu này cô mới nhẹ nhàng buông cổ áo Tư Cẩn Khang, liền chỉnh trang lại cổ áo cho anh. Trần Phong lạnh mặt trước biểu hiện thân mật của cô. Muốn lên tiếng lại thôi.
Lục tổng, mọi người đang đợi ngài phía trong.
Được.
Lục Tiêu Bá bước từ xe ra. Đột nhiên phía sau lưng có dự cảm không rõ ràng, đóng cửa xe xong quay lại.
Là cô ấy?
Bên cạnh kia chẳng phải là Trần Phong?
Bất giác anh chau mày, mặt tối sầm lại đầy sát khí khiến tên trợ lý phía sau phải lạnh sống lưng. Hay lắm Tô Hiểu Du, xem ra cuộc sống của em rất tốt, vừa rời xa tôi được một thời gian đã tình mới, tình cũ gian díu. Mới đây còn ôm hôn kẻ khác, giờ lại bên cạnh Trần Phong cười nói vui vẻ. Thực chất em chính là loại đàn bà lăng loàn đó sao?
Lục tổng?
Hủy cuộc họp. Giọng nói anh sắc lạnh đóng sập cửa xe lao nhanh về phía ngược lại, qua hình bóng hai người ngây thơ không biết gì kia.
Bấy giờ Tư Cẩn Khang mới đi từ bãi đỗ xe đến.
Cậu đi lấy xe lâu thế? Cô bất mãn nhẩu nhẩu miệng. Phong, em và Tư Cẩn Khang đi trước, hẹn gặp lại.
Trần Phong nhìn cô khuất xa trong chiếc xe thể thao sang trọng. Tay cuộn chặt thành nắm đấm biểu cảm không cam tâm nhìn cô bên kẻ khác. Rõ ràng Tư Cẩn Khang đang có tình ý với Tô Hiểu Du, là một người đàn ông anh có thể nhìn ra dễ dàng, cô là đang giả ngốc hay vốn dĩ không biết gì đây?