Trần Phong vòng tay qua eo cô, nhìn cô với ánh mắt âu yếm.
“Thử hết đi.”
Tô Hiểu Du mở to cặp mắt. Thử hết sao? Sẽ rất mệt.
“Em chỉ cần một thôi.” Cô hơi nhíu cặp mày xinh xắn.
Cô nhân viên đứng cạnh đó không khỏi than thầm trong lòng, Tô Hiểu Du quả có người chồng tốt mà không biết tận hưởng. Cứ thử liền ba chiếc có làm sao chứ? Tiếc tiền thay chồng sao? Ki bo ghê!
Nhìn biểu hiện không hài lòng của Trần Phong, cô mới chúm cặp môi dễ thương lại. Đúng là không nói nổi anh.
“Được rồi. Em nghe anh!”
Chỉ khi nói câu này cô nhân viên đứng cạnh mới cười tươi như hoa, tay dang lên kéo cô vào phía trong bức rèm lớn, chính là nơi thay đồ.
“Tôi sẽ biến hóa vợ anh thành nàng tiên xinh đẹp nhất!”
Trần Phong vừa nghe đến “vợ anh” là khóe miệng đã nâng lên đường cong vừa ý. Cô nhân viên này đúng là khéo nịnh đi! Nhưng tốt hơn hết là nên biến hóa vợ anh thành người xinh đến nhất trần gian. Hoặc không...bởi vì trong mắt anh Tô Hiểu Du đã là người xinh đẹp nhất.
Tầm hai mươi phút sau chiếc rèm mới rung rung từ phía trong, có lẽ sắp có người ra rồi.
“Chiếc váy này thật nặng quá.” Tiếng Tô Hiểu Du nhẹ nhàng vang lên mang theo sự trách móc.
“Rất đẹp đó. Tiểu thư đúng là mỹ nhân.”
Kèm theo giọng nói nịnh hót của cô nhân viên. Phía hai bên chiếc rèm là hai nhân viên nữ khác kéo chiếc rèm ra làm hai. Khoảng trống bên trong nhanh chóng được mở ra.
Trần Phong nhàn nhã vắt chéo chân trên ghế chờ, hai tay giữ tờ báo như đang chợ đợi từ rất lâu.
“E hèm!” Tô Hiểu Du hắng giọng ra hiệu Trần Phong.
Vừa ngẩng đầu lên Trần Phong đã bắt gặp một thiên thần, chiếc váy dài quá đất màu trắng ngọc ngà đính đá viền xung quanh vầng ngực đầy đặn của cô. Thân váy kết đầy riềm hoa văn trang trí tinh sảo, khuôn mặt diễm lệ của cô hơi ửng hồng, mái tóc được bện lại từ phía sau. Đôi môi anh đào khẽ chạm vào nhau, cô bước dần đến phía Trần Phong với sự trợ giúp từ hai cô nhân viên phía sau. Đuôi váy bồng bềnh di chuyển theo cơ thể của Tô Hiểu Du, tựa như cô đang cưỡi mây vậy.
Trần Phong nghệt người ra mất vài phút. Đôi mắt kinh ngạc pha lẫn mê mẩn nhìn cô không chớp mắt. Đôi chân vô thức đứng dậy, hơi thở dần mất kiểm soát. Đây chính là vợ của anh sao?
“Phản ứng này là sao chứ?” Tô Hiểu Du bặm chặt môi nhìn xuống sàn nhà tránh đi đôi mắt thâm tình đối diện. Không hợp với cô sao? Cô chưa từng thử qua chiếc váy cưới nào. Anh lại nhìn cô như thể sinh vật lạ, hay là cách trang điểm có vấn đề?
“Hiểu Du, em như đóa hoa lê vậy.” Trần Phong cười hạnh phúc, tay lắm chặt lấy tay cô than thở.
Vài người nhân viên đứng bên ngoài cuộc trò chuyện không khỏi ngưỡng mộ cặp đôi này, thật đúng là ông trời có mắt, từ lúc họ làm ở đây chưa từng gặp đôi vợ chồng trẻ nào “tâm đầu ý hợp” như thế này.
“Hoa lê?” Cô nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt ngây thơ trong trẻo như đứa trẻ.
“Màu trắng tinh khôi đan xen hương thơm dịu mát, tuy mộc mạc nhưng khiến người ta si mê. Thật muốn thưởng thức em.” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp mà thuần hậu lại vang lên. Anh đưa tay lên áp vào khuôn mặt cô như cảm nhận sự tồn tại của một đóa hoa mới chớm nở ngọt ngào mà duyên dáng
Ngắm nhìn ngũ quan anh tuấn và dịu dàng của Trần Phong. Tô Hiểu Du liền nở nụ cười quyến rũ, nụ cười khe khẽ tựa như là áng mây nhẹ trôi trên trời, tựa như pha lê trong vắt khiến trái tim Trần Phong một giây đã lỡ nhịp.
“Muốn thưởng thức em e là phải đợi đến đêm tân hôn.” Tô Hiểu Du đưa bàn tay đeo gang ren trắng muốt lên chạm vào mũi anh. Hành động nhỏ lại khiến người đối diện mê đắm.
“Anh sẽ kiên nhẫn.” Trần Phong bật cười. Đôi mắt chứa đựng sủng ái, giọng nói lãnh đạm hơn.
“Tiên sinh, cô ấy mặc những chiếc váy cưới này đều rất đẹp. Tiên sinh muốn chọn chiếc váy nào?”
Một cô nhân viên hơi cúi đầu kính cẩn, giọng nói hòa đồng vang lên.
Trần Phong và Tô Hiểu Du cùng lúc quay sang. Tô Hiểu Du toan muốn chọn chiếc váy này cuối cùng bị Trần Phong cất tiếng trước, giọng nói mang theo sự uy quyền khiến bất cứ ai cũng phải nể nang.
“Tôi sẽ lấy cả ba.”
“Cả ba?” Cô ngạc nhiên nhìn anh.
Những cô gái quanh đó lại càng không giấu được vui mừng gây đầu lia lịa.
“Dạ tiện sinh, tiểu thư. Hai người muốn thuê trong bao lâu?”
Trần Phong nghe đến đây liền nhăn mặt bất mãn. Thuê ư?
Người đi đầu trong giới kinh doanh trong cả nước như anh, có vị trí trên nền tảng kinh doanh thế giới lại phải đi thuê váy để tổ chức đám cưới? Mấy người này đúng là không biết điều. Anh lại tiếc tiền cho vợ anh sao?
“Đóng hộp tất cả. Tôi mua.” Trần Phong nghiêm giọng, đôi mắt chứa đựng chút cảnh cáo.
“Hả? Mua...mua?” Tô Hiểu Du bàng hoàng, tay chân luống cuống bám víu vào tay anh. Chỉ là một lễ cưới thôi, lẽ ra chỉ cần một chiếc váy cưới là đủ, hơn nữa anh còn đòi mua chúng về. Quả thực như vậy lãng phí, cô không phải là tiếc tiền cho anh nhưng như vậy là quá phô trương rồi?
“Bà xã, trên thế giới này thứ mà giúp em trở nên vui vẻ thực sự tồn tại, anh sẽ đem về nhà hết cho em.” Trần Phong cười ngọt hôn nhẹ lên trán cô một nụ hôn