Buổi tối hôm đó Trần Phong đã rời thành phố, bỏ chuyến công tác mà về ngay. Anh đến gặp cô thật nhanh, càng muốn bên cạnh cô hơn.
Bầu trời u ám dần xuất hiện những hạt mưa li ti rơi xuống, từng con gió nổi lên không ngừng. Trời sắp bão sao? Không thể tin được là mới đây vẫn còn nắng gắt như vậy.
Trần Phong nhìn cô từ xa. Bữa cơm đã sẵn sàng, nhưng Tô Hiểu Du vẫn còn đứng lặng im góc cửa sổ lớn. Bóng dáng mảnh mai thẳng sống lưng có lúc lại hơi cử động một chút. Dường như cô rất thích mưa? Trong cơn mưa lớn như này có gì hay ho mà cô chăm chú đến vậy?
Cảm nhận luồng ấm từ phía sau cơ thể. Tô Hiểu Du nở nụ cười miễn cưỡng quay lại.
“Phong?”
“Để anh ôm em chút.” Anh nhắm chặt đôi mắt, đôi mi đen khép lại, khóe môi vẫn cong cong. Đôi tay dang lớn ôm chặt cô vào lòng, khẽ hít lấy hương thơm từ mái tóc cô. Mới một ngày không gặp nhưng anh nhớ cô vô cùng.
Tô Hiểu Du cười méo mó, mặc cho Trần Phong ôm chặt lấy cơ thể mình. Cô mệt rồi, cô cũng muốn tựa vào người anh một chút. Thật ra cơ thể anh luôn có mùi thơm nhè nhẹ xong rất ngọt ngào. Dễ ngửi cũng dễ nghiện. Nhưng so với ai kia lại không thể bằng...Lục Tiêu Bá có một hương thơm nam tính không phải ai cũng có.
Trần Phong hơi hé đôi mắt, đối diện với anh là có thể nhỏ bé của cô. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng dài tay rộng rãi để lộ phần xương quai xanh trắng nõn gợi cảm, từng hơi thở của cô càng làm anh thêm si tình, người phụ nữ này đã là của anh rồi, cô thật xinh đẹp...
“Hiểu Du, anh nhớ em quá.”
Trần Phong vừa nói vừa đưa chiếc mũi cọ cọ vào cổ cô, hơi thở nóng bừng liên tục phả vào da thịt cô.
“Ưm...” Chiếc miệng nhỏ không nghe lời bỗng thốt lên một câu dâm đãng, cô hơi ngẩng cao khuôn mặt lên như cổ vũ cho hành động của Trần Phong. Nhưng đối với cô nó hoàn toàn không dễ chịu chút nào. Cảm giác ngứa ngứa lại nóng...cô lại mẫn cảm với hàng động thân mật bình thường này rồi.
Trần Phong khẽ run một cái. Đôi mắt sáng rực nhìn cần cổ cô. Yết hầu khẽ nuốt xuống ngụm nước bọt. Sao cô lại kêu lên chứ vậy chứ, có biết rất dễ làm anh... khó có thể điều khiển được bản chất đàn ông hay không?
“Em...” Trần Phong chớp mắt nhìn biểu hiện của cô. Một tay khóa chặt vòng eo thon gọn, một tay đưa lên vuốt nhẹ khung xương quay xanh nho nhỏ của cô. Da của cô mịn màng vô cùng, cảm giác như lướt tay qua dòng sữa ấm mà thơm.
“A..xin lỗi. Anh..anh đừng làm vậy, em rất mẫn cảm với những hành động đó.” Tô Hiểu Du giật mình đẩy Trần Phong ra thật mạnh, miệng thở dốc cùng đôi tay vẫn đang nắm giữ chặt cổ áo. Suýt chút nữa thôi, không biết Trần Phong sẽ làm gì cô nữa.
Trần Phong bị thái độ của cô làm cho tỉnh ngộ. Đôi mắt hơi buồn nhìn cô không chớp mắt, đôi tay vẫn đang lơ lửng giữa không trung, anh không ngờ cô phản kháng anh như vậy. Cho đến bây giờ anh cứ nghĩ Tô Hiểu Du đã chấp nhận anh rồi, khiến anh không điều khiển được suy nghĩ, khiến anh nổi nhiều ham muốn với cô. Thật ra...anh rất muốn cô...
Tô Hiểu Du nhìn Trần Phong, đôi mắt mang theo sự áy náy. Anh vẫn giữ nét mặt thất vọng không thay đổi, dần hạ tay xuống như cố cứu vãn sự tình lấy lại không khí thoải mái ban đầu.
“Là anh không biết, sao lại xin lỗi anh.” Anh ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa cau mày nhìn cô, mi tâm khẽ nhéo lại mang chút hụt hẫng.
Cô thở phào, sau đó mắt đảo loạn xung quanh, cô không biết nói gì nữa. Đôi chân nhẹ nhàng bước đến ngồi cạnh Trần Phong.
“Sao vậy? Giận em ư?” Tô Hiểu Du nhìn Trần Phong, anh không thèm liếc lấy cô một cái.
“Không giận.” Anh lạnh lùng đáp trả một câu.
Tô Hiểu Du dựng tóc gáy. Đây là lần đầu tiên cô thấy Trần Phong lạnh nhạt với mình như vậy, có chút không thích ứng mà lo lắng.
“Em làm anh không vui?”
Trần Phong nghe điệu bộ nơm nớp sợ hãi của cô không khỏi buồn cười trong lòng, anh làm cô hoảng đến ngốc rồi?
“Ngốc. Đúng là cô ngốc của anh, lại đây.” Anh cười ôn nhu, tay ngoắc ngoắc về phía Tô Hiểu Du.
Không khí bao trùm sự ngại ngùng, Tô Hiểu Du đỏ bừng mặt nhìn lên đùi anh. Anh không phải là muốn cô ngồi lên bên trên anh đấy chứ?
Trần Phong hơi nhìn cô với bộ dạng mất kiên nhẫn. Tô Hiểu Du lúc này mới di chuyển hông dần dần về phía anh, tức khắc chạm đến hông anh rồi ngừng lại.
“Áaaa.”
Trần Phong không đợi cô phản khác liền bế cô ngồi vào lòng, cơ thể cô đều nằm trong tầm kiểu soát. Đôi mắt cô hơi nheo nheo lại cùng đôi gò má hồng hồng càng làm anh thêm hứng thú.
“Em ngồi ghế được mà.” Cô chậm rãi nói, đôi mắt cố tình liếc đi nơi khác.
“Chiếc ghế này không thích hợp với em, người thích hợp để em đặt người lên là anh.” Anh nhìn chiếc ghế anh đang ngồi với con ngươi ghét bỏ. Có trời mới biết là anh đang ghen tị với chiếc ghế đó.
Tô Hiểu Du cuối cùng cũng nở nụ cười thoải mái nói.
“Em muốn bàn chuyện tổ chức đám cưới.”
Nghe nhịp tim đập bình ổn trong lồng ngực Tô Hiểu Du, cảm nhận được hơi thể đều đều xen đầy nóng bỏng của cô, Trần Phong bất giác bị thu hút.
“Ngoan, anh có thể tổ chức hàng trăm đám cưới cho em chỉ cần em muốn.”