Sau này đừng như vậy... Tô Hiểu Du lau lau khóe miệng, nheo mắt nhìn Tư Cẩn Khang.
Nụ hôn này đối với cô là bẩn thỉu đến vậy sao? Đây là chính là nụ hôn đầu tiên anh dành cho cô, ấy vậy mà cô còn không hiểu. Cho rằng anh đang làm quá mọi chuyện lên, cho rằng anh đang bỡn cợt với cô ư. Nghĩ thôi cũng thấy khó chịu. Tô Hiểu Du, đối với cô thì tôi là gì?
Anh đột nhiên giữ chặt cổ tay của cô, cố ý làm cô sững lại không biết nên làm gì. Tư Cẩn Khang trước kia không hề vậy, biểu hiện của cậu hôm nay rất lạ, từ sau khi biết chuyện cô sắp ly hôn đến giờ, tâm trạng cậu dường như không thoải mái. Hôm nay lại hôn cô như muốn an ủi, e là ăn phải gan trời rồi?
Cậu đang làm tôi đau đấy! Cô nhăn mặt cắn răng.
Đừng lau, tôi không cho phép.
Cô chột dạ, Tư Cẩn Khang không phải đã...
Đối với cô miệng tôi dơ bẩn lắm ư? Tư Cẩn Khang khàn khàn giọng. Nhìn thẳng vào đôi mắt cô làm cô khó xử mà quay đi phía khác.
Nhìn thẳng vào mắt tôi đi. Cậu gào lên như đang giận dữ, rốt cuộc Tư Cẩn Khang bị gì mà đối xử với cô như vậy. Cô cũng không ngần ngại quay lại nhìn vào mắt anh đáp trả.
Tư Cẩn Khang, chúng ta chỉ là bạn bè. Tôi hy vọng chuyện này sẽ không xảy ra thêm một lần nào nữa.
Câu nói làm cho đối phương bất động một hồi mà buông tay xuống, ngơ ngác nhìn sắc mặt lạnh lùng dứt khoát của cô, sau đó nhìn thẳng về phía con sống lớn đang lặng lẽ trôi trong đem. Ánh mắt hòa nhã ôn nhu như người nhiều tâm sự, đúng vậy, chỉ là bạn bè thơ ấu, có quyền gì mà hôn người ta.
Xin lỗi.
Cô giật mình nhìn Tư Cẩn Khang, cô làm anh tổn thương chăng? Tại sao trong lời xin lỗi lại ai oán như cô mới là người gây tội thế!
Ừm.
Du Du..
...
Nếu có một ngày tôi buông hết sự chân thành đưa cho cô, nói rằng tôi thích cô, cô sẽ làm thế nào? Tư Cẩn Khang nghiêm túc, nhẹ giọng cẩn trọng từng câu từng chữ.
Cô trừng mắt lên nhìn người bên cạnh. Thích cô? Đúng là Tư Cẩn Khang vẫn trẻ con như xưa, không trưởng thành thêm chút nào cả. Bao nhiêu năm qua bên cậu chẳng lẽ cô không nhận ra cậu có yêu cô hay không sao? Cô đâu ngốc như vậy. Tuy được nhiều người gán ghép nhưng cô vẫn chỉ coi Tư Cẩn Khang là bạn tốt. Đôi lần còn giúp đỡ cậu ta tán tỉnh nhưng cô nàng xinh đẹp eo thon, nói xem, người thích cô mà lại như vậy? Khác nào người phong lưu chỉ biết tìm đến ong bướm.
Cô không hiểu chuyện, cho rằng Tư Cẩn Khang đang chêu đùa với mình. Trước kia hay bây giờ cậu ta luôn có tính đùa dai, chơi với nhau một thời gian dài như thế còn có ai hiểu tính cậu hơn cô chứ!
Ha ha, nếu một ngày cậu thích tôi. Chắc tôi cưới cậu mất! Cô bật cười vỗ nhẹ vào vai cậu, lời nói làm cho cậu ta sững lại nhưng bỗng chốc hiểu ra ý nghĩa của câu nói. Hóa ra vốn là cô nghĩ cậu trêu chọc cô, cho rằng cậu không hề thích cô. Đáng tiếc tâm tư của cậu cô đã không hiểu từ bao giờ? Đến chuyện đơn giản cô cũng không nhận ra. Lời đùa ác ý của cô vô tình lại làm cậu tổn thương. Cậu lặng lẽ nhìn cô âu yếm, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.
Đúng vậy. Sao tôi có thể thích cô chứ! Ha ha...
Cô vừa mới ly hôn xong, tâm trạng không ổn định, không nên mở lời làm cô ấy khó xử. Sợ sau khi bày tỏ lòng với cô thì đến tình bạn hoàn hảo được anh che đậy suốt hàng chục năm qua cũng chẳng còn.
Cô cười thoải mái, đứng dậy vươn vai hít lấy không khí man mát này. Sảng khoái vô cùng!
Tư Cẩn Khang, tôi rất thích cậu.
Hả? Anh ngẩng lên vội vã, khuôn mặt tràn ngập hy vọng.
Tôi thích cậu, nhưng không phải tình cảm nam nữ. Tôi rất trân trọng thứ tình cảm quý báu này. Chúng ta mãi như này được chứ? Cô quay lại nở nụ cười ngây ngô, tay vươn ra tinh nghịch chờ đợi.
Quả nhiên cô chưa từng để tâm đến tình cảm của anh. Bao nhiêu năm qua thật sai lầm khi cậu làm cho cô ấy hiểu lầm tình cảm và tính cách của chính mình. Để đến bây giờ cô ấy vẫn luôn tin rằng anh đối với cô chỉ là sự chân thành của một người bạn thân. Một người yêu một người, một người còn lại nhìn người mình yêu đi yêu thương người khác. Bao năm qua anh chưa từng trải qua, cuối cùng bây giờ cũng đã hiểu.
Tim cậu thắt lại, khuôn mặt tắt ngấm nụ cười nhưng vẫn đưa tay ra nắm lấy tay cô để cô không phải chờ đợi.
Được. Cho dù đến già tôi vẫn bên cô. Muốn nói rằng không những bên cô mà còn theo dõi từng bước chân của cô, đến khi nào cô hiểu ra được tình cảm của cậu thì thôi. Cho đến khi không còn ai bên cạnh cô, cho đến khi cô già nua xấu xí cậu vẫn bên cô, ngày ngày nấu cho cô những món ngon, ngày ngày làm cô cười thoải mái. Nhưng với vị trí của anh, đòi hỏi như vậy là quá cao rồi. Anh không có quyền làm cô hạnh phúc.