Vợ Ơi, Về Nhà Nào!

Chương 32: Chương 32: Nhớ kĩ, tôi là Cố Dương Mịch!




Cả một khoảng không gian ngại ngùng xuất hiện. Anh ta là bác sĩ? Tại sao nhanh như vậy đã làm cho cái chân đau nhức của cô có thể cựa quậy lại bình thường rồi?

Cô chớp chớp mắt nhìn anh ta như sinh vật lạ. Đôi môi đỏ bặm vào nhau mà đứng dậy.

Quả nhiên hết.

Vậy là tốt. Anh ta rút từ túi ra chiếc thẻ nhỏ đưa cho nhân viên bên cạnh mà ra hiệu. Anh ta hiểu ý ngay, lịch sự cầm lấy cẩn thận rồi biến mất.

Đôi giày này bao nhiêu tiền? Tôi sẽ trả. Cô là người phân minh trong mọi hoàn cảnh. Vốn dĩ chuyện này không liên quan đến anh ta, xong lại nhận món quà đắt đỏ cô có chút không hài lòng.

Anh ta sững sờ trước thái độ ngạo mạn của Tô Hiểu Du, mới gặp đã thấy có sức hút, cô gái này khá khác với nhiều người phụ nữ khác.

Chi bằng cô mời tôi bữa cơm cảm tạ coi như huề? Anh ta đút hai tay vào túi quần, dáng đứng hiên ngang đầy cuốn hút. Vài người xung quanh đều bị anh ta làm cho chú ý.

Rõ ràng anh ta cố tình muốn hẹn cô đi ăn cơm, lại còn cho rằng cô phải cảm tạ? Nếu không phải vì anh ta đâm phải cô thì cô đã không ra thần người rồi như bây giờ. Thế mà anh ta nhìn cô như người mang ân huệ với cô vậy. Khó hiểu!

Xin lỗi tôi không rảnh. Cô tiện tay cầm chiếc túi xách lên, không thèm nhìn mặt anh ta lấy một lần.

Cô xem, dù gì cũng đã muộn, vì va phải cô mà tôi lỡ cuộc họp quan trọng giá trị lên đến hàng chục vạn?

Cô nheo hàng mi lại, chục vạn? Quá nhiều rồi? Xem ra anh ta đúng là người có máu mặt trong giới làm ăn. Đắc tội với anh ta đúng là tự chuốc họa vào thân, thôi thì muốn cô mời đi ăn thì cứ biết vậy mà làm theo.

Cảm động thay cái câu chục vạn của anh. Đi thôi. Cô lướt qua anh ta, vương vấn lại hương nước hoa thoang thoảng nhẹ nhàng và mùi riêng biệt của cơ thể cô làm anh ta muốn bay theo ngay phía sau.

[...]

Cô muốn ăn ở đâu? Anh ta đi phía sau lên tiếng dò xét.

Anh chọn địa điểm. Cô mở miệng là lại trả lời ngắn gọn một cách buồn chán, trái lại khiến con người phía sau cảm thấy rất có cá tính.

Được.

Anh ta bước nhanh về phía cô chặn trước mặt. Miệng lưỡi lẻo mép nói.

Xe tôi để gần đây. Đứng đợi chút.

Cô gật nhẹ đầu rồi bước qua anh ta, cô không quen đối diện với ai gần sát như vậy, anh ta lại cố tình bám theo cô, gần gũi cô như muốn làm thân khiến cô bức bối.

Lần đầu có người từ chối hành động thân mật thẳng thừng. Anh ta nhéo hàng mi xong vẫn cảm thấy cô gái này rất thú vị.

Trong nhà hàng lớn được bày trí phong cách nhật bản, mới vào đã gặp ngay cô gái ủy mị mặc bộ kimono hoa anh đào bước ra kính cẩn chào anh ta như đã thân thiết từ lâu sau đó dẫn lối hai người đến phòng vip của nhà hàng.

Cô nhìn anh ta gọi món mà lòng xót xa không nói nên lời.

Tổ tông của tôi ơi sao gọi toàn những món đắt tiền như thế chứ?

Nhìn bộ dạng đáng thương không dám gọi món của cô, anh ta càng khoái trí gọi thêm vài ba món tráng miệng hảo hạng. Cô đau lòng nhìn đống thức ăn lớn trên bàn. Đang lo lắng không biết có đủ tiền chi trả cho bữa ăn này không. Nếu không thì đúng là thật mất mặt!

Sao vậy? Không vừa khẩu vị à? Anh ta thản nhiên đút vào miệng vài miếng thịt ăn ngon lành như chêu ngươi cô.

Nào dám ăn chứ? Chả may ăn hết hắn chưa đủ no lại gọi thêm thì...

Rất ngon. Tô Hiểu Du đưa lên miệng miếng thịt vô cùng nhỏ. Nhai mãi vẫn còn trong miệng nuốt không trôi.

Thịt dai quá à? Anh ta tiếp tục hỏi làm cô cắn răng không nói nên lời, chỉ biết lắc lắc đầu cầm ly nước lên uống một chút nuốt cơn tức trôi xuống.

Ăn đi, đừng ngại. Một tay gắp cho cô vài miếng thức ăn vào bát, anh ta mỉm cười hòa nhã như gió xuân thoáng qua làm cô để ý, quả nhiên anh chàng này khá đẹp. Tuy nhiên so với Lục Tiêu Bá vẫn không bằng một phần!

Cô lại nhớ đến anh rồi? Sao lại so sánh anh ta với anh chứ? Thật khó hiểu.

Sao tôi phải ngại? Bữa ăn là do cô mời, ăn nhiều hay ít đều là cô chi trả, sợ không đủ tiền trả thôi chứ ăn uống là sở trường của cô thì ngại cái gì!

Bữa ăn kết thúc. Ngồi đối diện với nhau hầu như toàn để anh ta tiếp chuyện một mình, tự hỏi tự trả lời. Cô mải ăn uống không để tâm đến những lời anh ta nói. Hình như anh ta có bảo làm chức vụ gì ở công ty nào đó nhưng cô không nghe rõ, cũng không quan tâm.

Anh ta nhanh nhẹn để cô ngồi lại phía sau, nói muốn vào nhà vệ sinh một chút nhưng khi đi ra đã cầm tờ hóa đơn nhà hàng. Miệng cười thoải mái nhìn cô ranh mãnh.

Tôi đã thanh toán. Chúng ta đi, tôi đưa cô về!

Bữa ăn này do tôi mời mà? Tên này lại tự quyết định, cô đã được mua cho đôi giày, xong lại được mời bữa ăn sang trọng. Anh ta đúng là hào phóng đến đáng ghét.

Tôi quên. Vậy để bữa sau nhé? Anh ta giả bộ sực nhớ ra chuyện gì đó. Tay vỗ nhẹ vào chán.

Cô chăm chăm vào anh ta, thật là quên?

...

Nhà cô ở đâu?

Khỏi. Tôi muốn đi taxi. Cô cự tuyệt quay đi hướng khác.

Anh ta tắt ngấm nụ cười không nói gì nữa.

Chỉ đợi đến khi xe taxi đợi phía ngoài kia rồi cô mới cáo từ mà đi. Nhưng thắc mắc là anh ta cũng đi theo cô không có ý định chuyển hướng. Đúng là dai như đỉa! Người như anh ta không phải là cô chưa từng gặp, xong vẫn không ưa nổi. Huống chi cái mặt anh ta cứ có nét đáng ghét giống ai đó nhưng cô nghĩ mãi lại không ra.

Xe dừng lại bên ngoài sảnh lớn. Vừa định bước vào trong xe phía sau đã vọng lại giọng nói quen thuộc của anh ta.

Tên cô là gì?

Tô Hiểu Du. Cô mở cánh cửa xe hạ thấp người chui vào trong.

Tôi sẽ liên lạc lại với cô!

Đúng là siêu ngốc! Rõ ràng không biết số điện thoại hay thông tin gì ở cô mà lại đòi liên lạc. Coi như năm tháng sau này không phải gặp lại anh ta nữa nên vui mừng bắn pháo hoa mới đúng.

Nhớ kĩ! Tôi là Cố Dương Mịch. Anh ta nói giọng đầy khiêu khích cùng nụ cười bí ẩn. Sau đó bị cô bỏ lại phía sau xa dần rồi biến mất.

Cố Dương Mịch? Cái tên thật kì lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.