Vợ Ơi, Về Nhà Nào!

Chương 190: Chương 190: Tha? Không tha?




Đã lâu lắm rồi, cô chưa thấy bầu trời nào xanh đẹp như hôm nay. Bầu trời với từng tầng mây dày đặc, bầu trời lặng gió không mang theo một tia tuyệt vọng.

Lục Tiêu Bá đưa cô đến công ty, chứng kiến cô vào tận trong mới yên tâm rời đi. Cô vào trong với nét mặt rạng rỡ, đột nhiên hôm nay cô cảm thấy tràn đầy năng lượng, sức lực tràn trề với tinh thần thoải mái. Cô tin chắc rằng hôm nay sẽ không cảm thấy mệt mỏi khi làm việc nữa, bởi trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là bóng hình anh, bóng hình cô yêu nhất.

Trong chiếc xe Lamborghini đen quý phái, Lục Tiêu Bá dừng chân bên cửa hàng bán hoa nhỏ. Anh đóng cửa xe nhìn vào bên trong hồi lâu, có lẽ đây là lần đầu tiên anh mua hoa, tặng cho một người “đặc biệt”.

“Tiên sinh muốn mua hoa tặng người yêu ạ? Có rất nhiều mẫu hoa mới trong ngày hôm nay, đều rất tươi.” Chủ tiệm hoa niềm nở đi tới.

Anh nhìn khắp xung quanh bốn bề, hoa nhiều màu sắc và thơm ngát, nhưng không loại nào anh cảm thấy phù hợp.

“Tôi không tặng người yêu.”

Bà chủ nghe vậy liền đỏ mặt xấu hổ, lập tức thay đổi cách giới thiệu trăm tám mươi độ.

“Vậy tặng mẹ cậu ư?”

Mặt anh bỗng chốc hiện lên vài tia lãnh khốc, mẹ sao?

Bà chủ đó thấy mặt anh như đang phẫn nộ càng lạnh sống lưng hơn, lẽ nào bà ta lại lỡ mồm rồi?

“Người qua đời rồi thì tặng hoa gì?” Lục Tiêu Bá tay đút túi quần quay sang cười lạnh nhạt, đôi mày thanh khẽ nhướng lên như đùa cợt.

“A...cậu không nói sớm.” Bà chủ đó càng không biết điều vỗ bộp cái vào vai anh rồi len lỏi qua phía sau anh giới thiệu. “Hoa cúc vạn thọ thì sao? Loài hoa này tượng trưng cho sự cô đơn và đau buồn, rất hợp với những người đã khuất.” Bà ấy cầm lên bông hoa màu trắng nở rộ, màu trắng nổi bật nhưng lại bi thương biết bao.

“Lấy hai bó.” Anh quay đầu đi ra ngoài đứng chờ đợi, khuôn mặt không biểu cảm của anh khiến không ai biết anh đang nghĩ gì.

Nghĩa trang hoàng gia hôm nay im ắng lại càng vắng lặng. Ngoài mùi nhang khói và tiếng chim kêu làm cho nơi đây cô quạnh, nhưng anh như cảm thấy từng bước chân có bóng hình ai đi theo.

Đặt bó hoa xuống mộ Giản Ngọc Thúy, anh chắp tay chào bà, khẽ giải thích những hiểu lầm, lại cười khổ nhắc đến người con gái anh yêu. Anh mong một ngày nào đó, người đứng cạnh anh trước mặt bà ấy là cô.

Chân lang thang đảo quanh một vòng ngôi mộ, anh dường như quên mất vị trí ngôi mộ kia nằm ở đâu rồi?

Đi qua một bia mộ còn mới, tim anh đột nhiên đập nhanh lên liên hồi, cảm giác này như ai đang níu chân anh lại. Bất giác nhìn sang, anh bắt gặp gương mặt hiền hậu của nam nhân trẻ tuổi.

Thì ra là ở đây...mộ của, Trần Phong.

Lục Tiêu Bá khẽ nâng yết hầu rồi hạ xuống, anh quay người đặt cạnh đóa hoa cúc cạnh di ảnh Trần Phong sau đó đứng thẳng người nhìn mặt Trần Phong hồi lâu.

Bịch.

Có đất mới biết rằng, anh đang quỳ xuống trước ngôi mộ của Trần Phong, anh cúi gằm mặt không ngẩng lên như tỏ lòng biết ơn và hối lỗi.

“Anh dưới đấy khỏe không? Anh còn nhớ tôi không? Chắc chắn là nhớ...chắc anh hận tôi lắm, nhưng tôi đến đây không có ý gì khác, chỉ là muốn thăm anh.” Anh cất giọng khàn khàn, đối với Trần Phong anh chưa bao giờ lịch sự và hòa nhã như bây giờ, hai người thậm chí chưa từng nói chuyện quá năm câu.

“Thời gian qua cảm ơn anh đã chăm sóc cô ấy thật tốt. Tôi không hề biết anh có bệnh, nhưng nếu tôi biết, tôi vẫn sẽ làm thế.” Anh thở hắt ra rồi tiếp tục. “Chỉ là nếu biết, tôi sẽ không để anh phải chứng kiến cảnh đó, tôi khiến anh tủi nhục lắm đúng không? Vì lòng ích kỉ của tôi. Nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi sẽ không vì đánh mất lí trí và ghen tuông mà đánh anh. Ha~ Tôi đang hối hận đấy sao?” Anh bật cười rồi ngẩng mặt lên.

Trần Phong thật quá trẻ, tương lai phía trước còn đầy màu sắc mà chưa kịp ngắm nhìn. Chỉ trách số phận quá bạc bẽo.

Sau khi bày tỏ nỗi lòng, Lục Tiêu Bá đứng dậy phủi phủi đầu gối. Anh khẽ chìa bàn tay cứng rắn ra trước bia mộ Trần Phong. “Anh đã bảo vệ cô ấy rất tốt. Giờ anh có thể an tâm yên nghỉ, và giao cô ấy lại cho tôi rồi. Cảm ơn vì tất cả.”

Không một tiếng động cũng không có hiện tượng gì xảy ra, không biết anh đang mong đợi điều gì khi đưa tay ra quá lâu như vậy, Trần Phong đã không thể đưa tay lên nữa rồi.

Anh lặng lẽ cúi thấp đầu rồi rời đi. Tâm tư ngày hôm nay anh sẽ chôn sâu trong lòng, gửi gió mang đến Trần Phong, chưa bao giờ...tôi cảm thấy thương cậu, như bây giờ.

- ---

“Chuyện...chuyện gì vậy?” Tô Hiểu Du kinh ngạc trước ba con người đang quỳ dưới đất với đôi mắt rưng rưng sợ hãi. Cô cứ nghĩ hôm nay Lục Tiêu Bá đặc biệt đón cô về Lục gia ăn cơm, không ngờ mới vào đã chứng kiến Mạt Mạt cùng hai người đàn ông cao lớn tay đều bị trói từ phía sau quỳ dưới đất.

“Mạt Mạt là người phối hợp với Cố Minh Minh tạo chứng cứ và đổ oan cho em rằng ngày hôm ấy em đã bóp cổ...mẹ anh.” Lục Tiêu Bá ngồi ở ghế bên cạnh cô, gương mặt chán ghét vô cùng, thậm chí nghĩ đến việc hít chung bầu không khí với ba người bẩn thỉu này cũng làm anh thấy tởm.

“Mạt Mạt sao?” Cô nhăn mặt quay sang nhìn anh, rồi chiếu vài tia nghi ngờ lên Mạt Mạt, cuối cùng nhận lại là sự im lặng cùng hàng nước mắt từ cô ấy. “Tại sao cô...còn hai người này…” Cô cười khổ đến ngây ngốc.

“Chính là hai người đã hành hạ Trần Phong trong hầm.” Anh lạnh lùng lên tiếng.

“Thiếu phu nhân, xin tha mạng! xin tha mạng.” Hai người đàn ông này di di chân bò tới bên cô mếu máo.

“Tôi còn có vợ con ở nhà…”

“Cô...có gì để nói không.” Mặc hai người kia rên la thảm thiết, cô chỉ quan tâm đến mình thái độ Mạt Mạt, người cô coi như chị em thân thiết. Tại sao Mạt Mạt lại phản bội cô chứ? Cô ấy không phải người như vậy.

“Tôi...không còn lựa chọn nào khác. Cô ta đã bắt cóc mẹ tôi và ép buộc tôi phải nói dối với đại thiếu gia. Tôi xin lỗi, tôi sẽ nghe theo mọi quyết định của cô.” Mạt Mạt đáng thương nhả ra từng chữ trong ngậm ngùi, cô còn mặt mũi nào mà van xin Tô Hiểu Du tha thứ chứ?

“Ha~” Tô Hiểu Du cười bất lực. Lí do tuy không sai, nhưng nghĩ đến chuyện Mạt Mạt làm vậy với cô, nó khiến cô cảm thấy mình bị tổn thương.

“Tùy em quyết định, tha? Hoặc không.” Lục Tiêu Bá từ phía sau lên tiếng khiến cô không bị kích động, anh sợ cô lại rơi nước mắt vì những chuyện nhỏ nhặt này, từ khi rời xa anh dường như cô càng ngày càng yếu đuối, có thể khóc bất cứ lúc nào.

Tô Hiểu Du quay phắt lại, gương mặt lạnh lùng không biểu cảm, đau đớn cô nuốt vào trong mà nói. “Thả họ đi đi. Em không muốn nhìn thấy họ thêm một giây phút nào nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.