“Haha...cuối cùng bà cũng có ngày hôm nay. Hay lắm hay lắm! Sống chết có số, tôi không giết bà, là bà tự chết. Giản Ngọc Thúy, an phận dưới suối vàng đi!” Cố Minh Minh tay ôm lấy bụng cười hả hê, gương mặt trắng bởi lớp phấn dầy cùng đôi môi ngạo nghễ đỏ chót cười hung ác càng khiến cô ta trông giống như ác quỷ.
Quay lại đã thấy Đông Sinh biến mất, Cố Minh Minh che miệng cười tà. Đúng đúng, phải biết đường mà chạy, chuyện này mà có để đến tai Lục Tiêu Bá biết được thì đào cả mả tổ nhà Đông Sinh lên cô ta cũng không lo sợ gì hết. Huống hồ đòi đứa con này? Nó là con của cô ta, con của cô ta mà thôi!
Ngước mặt lên trời ung dung nhìn đám mây đen đang lừng lờ trôi. Đập vào mắt cô ta là ô cửa đen nghịt không lọt thỏm một chút ánh sáng nào đang bị che khuất gần một nửa bởi tản lá cây. Là phòng của Lục Tiêu Bá, nơi mà Tô Hiểu Du đang chú ngụ như một con cún cái.
Giản Ngọc Thúy chết như này chắc chắc Lục Lâm Cổ, Lục Tiêu Bá, Lục Hàn Liên không bỏ qua, mọi chuyện kiểu gì sớm muộn cũng được chứng tỏ rõ ràng, Cố Minh Minh mà bị phát hiện chính tay mình làm cho bà ta ra nông nỗi này thì quả nhiên cô ta chết cũng không toàn thây với ba người họ. Làm sao đây...làm cách nào...
Có cách rồi!
Quả nhiên là Cố Minh Minh, có ai làm khó được suy nghĩ của cô ta chứ, kế hoạch sẽ diễn ra ngay bây giờ, hoàn hảo!
Cô ta tóm rén bước chân đến gần cửa phòng Lục Tiêu Bá, ngó ngang ngó dọc một hồi. Camera đã bị cô ta khống chế nên không thể xảy ra bất kì sai sót nào, chuyện này phải thành công.
Cố Minh Minh nhẹ nhẹ gõ cánh cửa.
“Ai vậy? Mạt Mạt? Phải cô không?” Tô Hiểu Du từ phía trong nhào ra sát cảnh cửa nhỏ giọng nói nhẹ nhàng, chỉ có thể là Mạt Mạt mới gõ cửa như vậy, Lục Tiêu Bá mà về đời nào phải gõ cửa chứ?
Không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác ngoài tiếng mở chốt cửa, Tô Hiểu Du mừng thầm trong lòng, nhất định Mạt Mạt đang muốn giúp cô thoát ra khỏi đây.
Cánh cửa vừa mở ra, đối diện với cô không có ai cả. Tô Hiểu Du lập tức bước chân ra ngoài định ngắm nhìn xung quanh đột nhiên từ phía sau vươn ra một bàn tay lạ lẫm cầm chiếc khăn mùi soa trắng bịt kín miệng và mũi cô lại, vừa đưa tay lên muốn kháng cự đã thấy toàn thân nhẹ bẫng, đôi mắt bị bao phủ bởi làn sương trắng mờ đục...cô dần rơi vào trạng thái mất đi ý thức.
Cố Minh Minh nhếch miệng cất chiếc khăn mùi soa vào trong túi, thản nhiên cõng Tô Hiểu Du trên vai rồi cẩn thận rời đi.
“Tô Hiểu Du, tỉnh lại! Mau tỉnh lại cho tôi, khốn kiếp.”
Ào.
Tô Hiểu Du đột nhiên bị một dòng nước lạnh tạt thằng vào mặt, cơ thể rã rời dần cử động, đôi mắt mờ mờ hé ra nhìn xung quanh.
Một người...
Hai người...
Ba...
Đông người quá...có chuyện gì vậy?
Lục Tiêu Bá đứng trước mặt cô, nhưng không phải với ánh mắt quan tâm như thường...ánh mắt chứa đầy sự giận dữ...ánh mắt như dao găm có thể giết người trong vài giây...
“Có chuyện gì...” Cô bò dậy, miệng mấp máy một hồi liền bị bàn tay lớn của Lục Tiêu Bá siết chặt lấy cổ mình, đau đớn cứ thế trào dâng.
“Ưm...” Cô cố gắng mở mắt nhìn kĩ sự tà đạo trong anh, bài tay anh nóng như than đốt, lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, anh gặp phải chuyện gì sao?
“Nói đi, tại sao? Sao cô giết mẹ tôi? Nói mau?” Lục Tiêu Bá dùng lực siết chặt cổ cô, trên trán nổi vài đường gân xanh.
“Giết...ai?” Cô khó khăn nói, cổ bị anh bóp nghẹn đến ứa trào ra nước mắt.
Lục Tiêu Bá buông cô ra thật mạnh chỉ tay vào vũng máu bên cạnh Tô Hiểu Du, vũng máu trống không, không có người...không biết chủ nhân của nó là ai...
“Tô Hiểu Du! Cô còn giả thần giả quỷ đến khi nào? Chính mắt tôi nhìn thấy cô dụ dỗ mẹ Tiêu Bá mở cửa phòng cho cô, cô hẹn mẹ anh ấy ra đây rồi đẩy bà ấy ngã xuống đất. Tôi đã cố ngăn cô lại nhưng sau đó thì sao? Bà ấy lên cơn đau tim nhưng cô lại không cho tôi đi lấy thuốc, cô còn...cô còn định giết tôi! Tôi không báo cho Tiêu Bá về sớm liệu mạng của tôi còn không? Chính cô đã giết mẹ anh ấy, mẹ anh ấy đã chết rồi!” Cố Minh Minh từ phía sau Lục Tiêu Bá lấp ló đứng ra, nước mắt đã khô cứng trên má cô ta.
Tô Hiểu Du nghe xong liền ngớ ngẩn ra. Cô ta đang nói gì vậy? Cô ta đang kể gì vậy? Ai giết mẹ Tiêu Bá? Ai...ai chứ?
Ai cũng không quan trọng nữa...cô chỉ thấy người đàn ông trước mặt mình đã lộ ra đầy bá khí, mặt anh đỏ lựng vì tức giận lẫn đau buồn. Anh vừa khóc sao? Mắt anh...đỏ quá...
“Tiêu Bá, tôi không có!” Lúc này cô mới giật mình giải thích, mọi chuyện đều không phải như vậy, cô không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Cô không có? Tô Hiểu Du, cô giết chết mẹ tôi còn nói là không có?” Lục Tiêu Bá ngồi xuống giữ cằm cô thật chặt, tay anh siết chặt vào răng lợi cô khiến cô không thể nói gì. “Hôm nay cô giết mẹ tôi, vậy sau này tôi sẽ làm cho cô sống không bằng chết! Nhốt cô ta lại trong hầm, ai dám lại gần cô ta lập tức chặt chân!” Anh quát lớn một tiếng, đám người bao vây xung quanh lập tức tản ra giữ lấy chân tay Tô Hiểu Du thật chặt sau đó kéo cô lên lôi vào trong.
“Tiêu Bá, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, anh phải tin tôi, Tiêu Bá, Lục Tiêu Bá!” Cô khóc thét lên trong vô vọng. Áo trắng của cô bị loang bởi dòng máu đỏ, chính là máu của Giản Ngọc Thúy, tại sao? Tại sao chứ?