Vừa về đến anh vội lấy chìa khóa đỡ cô vào nhà. Đỡ cô ngồi trên sô pha ở phòng khách.
- Cô ngồi đây đi, thuốc cô để chỗ nào tôi giúp cô lấy.
- Tôi để ở trên tủ đầu giường trong phòng ngủ
- Cô ngồi đây, tôi đi lấy cho cô
Nhà cô khá nhỏ, chỉ có một phòng khách, một phòng bếp và một phòng ngủ nên anh tìm được phòng ngủ là điều dễ dàng. Phòng của cô ngăn nắp sạch sẽ có thể thấy được cô là người kĩ tính ưa gọn gàng.
Bên cạnh chiếc giường là chiếc tủ đầu giường mà cô nhắc đến. Tủ có nhiều ngăn nên anh đang cân nhắc không biết thuốc nằm ở ngăn nào. Định quay sang hỏi cô thì anh đã thấy cô nằm bất động trên sô pha. Có lẽ cô cũng không còn tâm trí để trả lời nên anh mở ngăn trên cùng trước. Trống không, không có gì trong đó cả. Anh mở ngăn thứ hai, trong đó đầy ắp quần áo nhưng không phải là quần áo của cô. Hình như là quần áo của trẻ con. Đến ngăn cuối cùng, anh mới tìm được một lọ thuốc. Đây rồi, đây là lọ thuốc của cô. Vội đóng lại ngăn tủ rồi đi ra sô pha, nơi cô đang nằm
- Cô ngồi dậy uống thuốc đi
- Cảm ơn anh, anh về đi ạ. Tôi đã uống thuốc rồi nên một lát nữa sẽ không sao.
- Cô không cần đi bệnh viện? Tôi thấy hình như cô đau rất nghiêm trọng.
- Là đau dạ dày cấp tính thôi, trước đây tôi cũng từng đau như vậy. Không cần đến bệnh viện, uống thuốc sẽ hết
- Vậy cô nghĩ ngơi đi, tôi về
- Tạm biệt anh.
Sau khi thấy cô đã vào phòng, anh cũng đi về. Nhưng vừa ra đến cửa, trong đầu anh có một suy nghĩ. Nếu cô tỉnh dậy, đói bụng thì cô ăn gì? Nghĩ vậy anh quay trở lại và đến phòng bếp. Anh mở tủ lạnh ra. Chỉ có nước và nước. Ngoài nước ra thì chẳng có gì. Anh lắc đầu, không biết tự lo cho bản thân thế này bị đau dạ dày cũng phải. Không chần chừ thêm giây phút nào nữa, anh vội đến siêu thị. Trước giờ, ngoại trừ những lần cùng bé Uyên đi ăn gà rán thì có thể nói đây là lần đầu anh đến siêu thị để mua thức ăn. Chuyện ăn uống trong gia đình trước giờ luôn là vú phụ trách.
Đẩy xe đi một vòng siêu thị, anh cũng tìm được quầy thực phẩm. Phải mua gì đây? Thôi thì rau, cá, trứng, thịt mỗi loại một ít. Một ít của anh là cả một xe đẩy của siêu thị. Lúc thanh toán ở quầy thu ngân, các nhân viên nữ còn thì thầm với nhau “Hình như anh ta mua về để nấu đám cưới”
Về đến nhà cô, anh liền đem đồ mới mua chất vào tủ lạnh. Chật hết cả tủ. Ban nãy chỉ có những chai nước lọc nhưng giờ rau, cá, trứng, thịt lại chen chút nhau giành chỗ. Đóng cửa tủ lạnh lại, anh lẩm bẩm “Người đau dạ dày không nên ăn cơm mà chỉ nên ăn cháo loãng”
Nghĩ vậy anh liền đến bếp và nấu cháo cho cô. Nhưng anh không biết nấu cháo. Phải làm sao? À có cách
Reng... Reng... Reng...
- A lô, vú nghe này cậu?
- Vú ơi, muốn nấu cháo loãng thì phải làm sao?
- Cậu sao vậy? Sao lại muốn nấu cháo loãng? Hay là vú nấu đem qua công ti cho cậu?
Bà vú lúc nào cũng vậy, luôn quan tâm anh từng li từng tí
- Dạ không phải đâu vú, bạn con muốn nấu cháo mà không biết phải làm sao. Hỏi con nên con hỏi vú.
- À... Nói với bạn cậu. Vo gạo thật sạch sau đó cho vào nồi, cho nhiều nước. Sau đó nấu lên đến khi cháo gần chín thì cho xíu muối vào. Nhưng lưu ý cho ít muối thôi, nhiều quá sẽ mặn.
- Dạ con biết rồi vú. Con cảm ơn vú
Nói rồi anh tắt máy, phải nhanh chóng nấu cháo thôi. Thì ra nấu cháo đơn giản như vậy. Bà vú bên kia vẫn chưa hiểu gì. Lạ quá có bao giờ cậu chủ quan tâm đến chuyện bếp núp đâu.
Anh đeo tạp dề vào. Là tạp dề của cô. Toàn Đô rê mon với Đô rê mi. Thì ra cô thích Đô rê mon, thảo nào bé Uyên cũng thích con mèo máy này...
45 phút sau, nồi cháo đã chín. Anh nếm thử. Nhạt nhẽo quá, như vậy ai nuốt cho vào. Anh đang suy nghĩ không biết có nên đổ đi nấu lại nồi cháo khác thì chợt nhớ đến trứng. Lúc nãy đi siêu thị anh có mua trứng. Đập trứng vào cháo như vậy sẽ không nhạt nhẽo nữa.
***
Sau khi miên man thiếp đi, cô tỉnh dậy trời đã chạng vạng tối. Cơn đau đã giảm được bảy, tám phần. Đói bụng quá. Định kiếm gì ăn nhưng lại nhớ là trong tủ lạnh không có gì cả. Cô cười khổ khoác áo chuẩn bị ra ngoài. Đi ngang qua phòng khách, cô nghe tiếng động trong bếp. Là trộm sao? Trong nhà này làm gì có thứ gì giá trị để mà trộm chứ. Chắc là con mèo, con chuột gì đó thôi. Nghĩ vậy cô xuống phòng bếp. Trời... Cô thấy gì thế này? Cô còn đang ngái ngủ sao? Anh đang đeo tạp dề nấu ăn?
- Tổng... Tổng giám đốc? Anh chưa về sao?
- Ờ... Tôi... Tôi đói bụng, thấy nhà cô có trứng nên tôi nấu cháo trứng... Cô... Cô ăn không?