Sau khi xong bữa sáng, Từ Lạc rời chung cư đến Sweet Happy của cô. Hôm nay là ngày cuối buôn bán, cần phải đến quán kiểm kê cẩn thận một lượt, đóng cửa lại, chờ sang năm mới rồi mở lại.
Lương Minh Phương đảm nhận việc lái xe, chở Từ Lạc đến Sweet Happy.
Xe vừa đến nơi, Từ Lạc mở cửa xe bước xuống, đã nhìn thấy một người đang đứng trước cửa quán hút thuốc.
Minh Thiên?
Vũ Minh Thiên lúc này, chỉ mang đôi giày thể thao trắng không dính chút bẩn, một chiếc quần jean đơn giản bao quanh đôi chân thon dài của anh, trên người anh mặc một chiếc áo len màu nâu nhạt, trên cổ quấn chiếc khăn quàng màu kem...nhìn có chút lãng tử.
Anh đứng ở cửa khẽ cúi đầu, sống mũi cao thẳng, đường viền khuôn mặt các khỏe khoắn, đầy đẹp mắt.
Từ Lạc đi tới chỗ anh, anh thấy cô tới, vội dập điếu thuốc trong tay xuống đất, dùng đế giày dập tắt, cười ấm áp,
“ Từ Lạc, em đến rồi.”
Từ Lạc gật đầu cười nói với anh, “ sao anh không vào trong?”
“Bên trong ngộp lắm. anh muốn uống cà phê em pha, nên ở bên ngoài chờ em tới.” Minh Thiên vừa gãi gãi đầu vừa nói.
Từ Lạc đi tới cửa, đẩy cửa ra đi vào bên trong, nói với anh, “ chẳng phải hôm trước đưa anh một hộp cà phê rồi sao?”
Bên trong quán, Tú Quỳnh và Ngọc Thảo đều ngồi sau quầy, gần tết, khách trong quán cũng dần thưa thớt, nên hai cô nhân viên này cũng vì vậy mà nhàn nhã không ít.
Vũ Minh Thiên cười, gãi đầu nói, “ à, cái đó, thì là anh có cà phê đó rồi, nhưng mà pha ra thì chả có chút mùi vị nào, chả có ý nghĩa.”
Từ Lạc lắc đầu, đi ra sau quầy tới bếp, pha một ly cà phê đen đậm đặc rồi mang ra cho Vũ Minh Thiên, “ Của anh này.”
“Cảm ơn em.” Vũ Minh Thiên đón lấy ly cà phê nhấp một ngụm, thỏa mãn mà chẹp miệng hai tiếng, “ chậc, chậc, thơm ghe á, uống như vầy mới ngon này, cả ngày tinh thần đều phấn chấn luôn.”
Từ Lạc cũng không nói chuyện, cô chỉ ngồi tại quầy kiểm kê lại sổ sách cuối năm một lượt.
Vũ Minh Thiên nhìn tới gò mà hơi phiếm hồng của Từ Lạc, bất giác trong lòng dấy lên một loại cảm giác khó có thể giải thích được. Anh dường như do dự một lúc lâu, mới nhẹ gỡ chiếc khăn quàng ra đi tới cạnh Từ Lạc, quấn khăn lên cho cô.
Từ Lạc có chút giật mình vì động tác của anh, “ Vũ thiếu gia, anh làm gì...?”
Vũ Minh Thiên cười nhẹ, “ trời mùa đông lạnh đó, em mặc vậy không sợ lạnh à? Quấn khăn này vào, lát có ra cửa gió cũng không len vào trong được.”
Dứt lời, anh khẽ mỉm cười, xoay người đẩy cửa đi ra khỏi quán để tới công ty của anh. Từ Lạc nhìn theo bóng lưng khỏe khoắn của Vũ Minh Thiên, trong lòng cảm thấy có chút không nói rõ được.
“ Chẳng lẽ....chỉ vì mình tặng cho anh ta một hộp cà phê, nên giờ ngườt muốn báo đáp cái gì sao?”
Tú Quỳnh một bên đang lau mấy cái máy nghiền hoa quả, nhìn vẻ mặt của Từ Lạc, cô nàng cười khúc khích trêu chọc, “ Chị Từ à, xem ra đây chính là vận đào hoa?”
“ Lại nhiều chuyện.” Từ Lạc cười mắng một tiếng, “ liên thiên cái gì, chị thấy có qua có lại là chuyện bình thường, em đấy, suốt ngày chỉ nghĩ mấy chuyện vớ vẩn.”
Tú Quỳnh ghé sát tới, “ í, chị nói xem, em nói không đúng chắc, đâu có ai rảnh khi không lại tặng khăn cho người khác, lại còn quàng vào cổ người ta một cách ôn nhu, ôn nhu.”
Từ Lạc nhíu mày, cũng không nói thêm gì. Cô cởi áo khoác ngoài xuống, cũng bỏ chiếc khăn quàng ra, vừa lúc đụng phải chiếc khăn, một mảnh giấy hồng nhỏ được bấm ghim vào chiếc khăn.
Nhìn mảnh giấy nhỏ kia, cô có chút ngây người, trên tờ giấy cũng không ghi cái gì nhiều, chỉ vỏn vẹn có 3 chữ, “anh thích em.”
Ba chữ này, rõ ràng là bút tích của Vũ Minh Thiên. Nét chữ mạnh mẽ sáng sủa, tròn trịa rất ưa nhìn.
Tú Quỳnh một bên đã sớm nhìn được động tác của Từ Lạc, lúc này, thấy cô nhìn tấm giấy nhỏ màu hồng ghim trên khăn quàng kia, khuôn mặt ngây ngốc.
Tú Quỳnh trong lúc nhất thời, lòng tò mò lại nổi lên, ghé sát tới lén nhìn tấm giấy kia một cái. Bật tiếng, “ woa!!! Anh thích em....chị Từ à, Vũ thiếu gia anh ấy, thích chị kìa.”
“ Thích cái gì chứ?” Từ Lạc gấp gọn chiếc khăn để sang một bên, “ suy nghĩ vỡ vẩn, đừng có đoán mò nữa.”
“Đoán mò gì chứ?” Tú Quỳnh suýt xao, “ em tận mắt thấy anh ấy quàng khăn cho chị, giờ lại thổ lộ rõ ràng như vậy hẳn là thích chị thật rồi đó.”
Từ Lạc day trán, không biết giải thích thế nào cho đúng. Mãi lâu mới nói, “ được rồi, em đừng có lảm nhảm nữa phiền chết, mau đi làm việc đi, anh ta thích thì kệ anh ta đi, chị dù sao cũng chả để trong lòng.”
Tú Quỳnh bĩu môi, rõ ràng là không đồng tình, “ trời, sao chị vô tâm thế, người ta tâm ý rõ ràng như vậy, chị còn không để ý.”
Từ Lạc lắc đầu, “ cảm xúc nhất thời mà thôi. Hơn nữa chị cùng lắm chỉ coi anh ấy như anh trai mà thôi.”
Tú Quỳnh nghe Từ Lạc nói, đành không thể nói thêm gì, đi làm việc của mình, suy cho cùng thì cô nàng cũng chỉ là nhân viên trong quán. Chuyện đời tư của bà chủ, không nên quản nhiều....
Thích ai, gần ai, chả liên quan đến một cô bé vừa tốt nghiệp như cô. Làm tròn trách nhiệm của một cô nhân viên là ok rồi.
Tú Quỳnh rời đi làm việc, thì Từ Lạc bên này lại tiếp túc kiểm kê sổ sách, bỗng điện thoại vang lên, cô nhìn đến điện thoại, là Diệp Thành.
Khẽ cau mày, cầm điện thoại lên, cô bắt máy, “ alo?”
Đầu giây bên kia, “ em ở trong quán sao?”
Từ Lạc trầm giọng trả lời, “ ừ, anh có chuyện gì sao?”
Diệp Thành ở bên kia do dự một chút, sau đó mới nói,
“ Chờ anh nghỉ trưa, lát anh qua đón em đi ăn cơm trưa?”
“ Không cần, “ Từ Lạc trực tiếp cự tuyệt, “ anh bận rộn như vậy, đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi, không cần phải qua đưa tôi đi ăn làm gì, anh lo cho anh đi.”
Nói xong liền muốn cúp điện thoại.
“ Vậy lát, anh mang cơm qua cho em.....có được....” Diệp Thành vội vàng nói. Nhưng là còn chưa dứt câu, đã nghe tiếng tút tút vang lên bên kia, Từ Lạc đã cúp điện thoại của hắn.
Hắn ở bên này, một mình cười tự giễu, thật là tự làm tự chịu mà, ai bảo hắn ngày sưa bạc đãi cô....
Trong lòng có chút phiền muộn, nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của cô với hắn, hắn thấy đau, thấy xót...có lẽ, đây là lúc hắn bị chính nghiệp của mình quật rồi đi....